Thứ Năm, 22 tháng 9, 2022

ANH TRAI TÔI

Đang học năm 3 trường Đại học giao thông sắt,bộ . Được lệnh lên đường ,ngày 6/9 năm 1971 xếp bút nghiêng lên đường ra trận.không một tấm hình, không một ngày nghỉ phép, một khóa huấn luyện cấp tốc bổ xung quân cho chiến trường Miền Nam, được bổ sung vào sư 320( quả đấm thép của Bộ quốc phòng ,tham gia chiến dịch 81 ngày đêm Quảng Trị và Anh đã anh dũng hy sinh ngày 31/1/1973 tại Cảng Cửa Việt khi hiệp định pa ri ký kết được 4 ngày

TÔI XIN PHÉP ĐĂNG LÊN MỘT TRONG NHỮNG BỨC THƯ
Kỳ Tây trung thu
Bố Mẹ kính mến
Các em thương yêu !
Hôm nay,tết trung thu,trên đất Hà Tĩnh con viết thư về thăm gia đình và báo tin con cho gia đình biết :
Con đã ra tới Hà Tĩnh hôm 11/9/72 ,con phải nằm viện mất 1 tháng, con bị thương hôm 3/8/72 đến 7/8 thì vết thương lành, hiện vẫn còn một viên bi nằm trong vùng mạng mỡ ở bụng . Đêm8/8con lại tiếp tục vào chiến đấu và lại bị thương lần 2 , lần này chỉ bị sức ép b 52 và pháo kích sập hầm, bị điếc tai nhưng rất may là không bị thủng màng rung tai nên sau khi đực đưa từ Quảng Trị ra nằm ở viện Quảng Bình một tháng thì tương đối ổn đinhn, tai đã nghe được thỉnh thoảng trở trời lại đau người. Hiện nay con nằm ở hậu cứ của sư đoàn, con sẽ ở đây ít hôm, sau đó lại tiếp tục vào Quảng Trị chiến đấu vì đơn vị con vẫn đang chiến đấu ở Huế . Tuy sức khỏe của con có bị giảm sút song về ý chí chiến đấu thì vẫn còn khỏe. Con luôn sẵn sàng nhận lệnh vào chiến trường. Mặc dù ở Quảng Trị như Bố ,Mẹ đã biết đó là nơi ác liệt nhất , chịu đựng mức độ bom đạn lớn nhất chưa ở đâu bằng. Đã bao lần chúng con đã phải đội những trận bom rải thảm B52 và những trận pháo bầy kinh khủng nhưng chúng con vẫn vượt lên và chiến thắng tất cả , tất nhiên nhiều đồng đội con đã gục ngã .Trước mũi súng căm thù của chúng con những thằng lính ngụy mệnh danh " cọp biển mũ xanh "đã phải gục xuống. Con đã biết rằng không gì đáng sợ bằng lòng căm thù. Chúng con đã trả thù cho những đồng chí của chúng con bằng những trận bão lửa hờn căm trút lên đầu Mỹ Ngụy.
Giữa cái sống cái chết không còn là một danh giới ,nó chỉ là sự tất nhiên. Chiến trường không phải là con ngáo ộp, ở đó chỉ là nơi chôn vùi những con người bất hạnh ! Không ai muốn làm kẻ bất hạnh ,nên dù chết đi chung con cũng không hề ân hận .chúng con chỉ tiếc một điều : Tạo hóa đã sinh chúng con nhầm thế kỷ .con thấy rằng : không gì đau sót bằng khi chính mắt mình nhìn thấy người bạn học của mình( nay là đồng đội ) của con ngã ổxuống , chính tay con đã nâng bạn đó lên khi thân thể nhuốm đầy máu và chính bàn tay con đã chôn vùi đồng đội của con xuống dưới đất mà cả nấm mồ không đầy đủ ý nghĩa ( vì không có ván ) có lúc lại bật tung lên vì những quả bom .con đã phải sống ở nơi một ngày bắng một tháng đó .tình cảm của con lúc đó chỉ là những quả lựu đạn bi và những băng đạn a k .con chỉ khóc khi con nằm trên đất Bắc và nghĩ về những người đã mất.Nhưng giờ đây con đang chuẩn bị ,con lại chuẩn bị bước vào những trận đánh mới chắc là ác liệt hơn .
Con thấy mình có đủ ý chí làm một con người
Cái chết thật là dễ, nhưng cái sống còn dễ hơn . Con muốn nhận lấy cái chết : không thể sống khi linh hồn bị sỉ nhục Bố Mẹ hãy tin ở con điều đó. Nếu sau nay con được trở về gặp lại gia đình thì đó cũng là điều bình thường .song nếu con vĩnh viễn không trở về nữa thì con cũng mong rằng : gia đình cũng coi đó như bao sự bình thường khác
Đêm nay tết trung thu chắc các em vui .ở nơi xa xôi gần cái chết Anh cũng vui trăng và nhớ tới các em ,anh khuyên các em cố gắng học tập và lao động.
Cuối cùng con chúc Bố ,Mẹ khỏe .,chúc các em học tập tốt và ngoan
Rằm tháng tám
Con của Bố Mẹ, Anh của các em

0 nhận xét:

Đăng nhận xét