KHÔNG THỂ XUYÊN TẠC GIÁ TRỊ LỊCH SỬ, THỜI ĐẠI CỦA CHIẾN THẮNG 30 THÁNG 4

Năm nay, trong những ngày hướng đến kỷ niệm Chiến thắng lịch sử vĩ đại 30/4/1975, nhân dân ta đón mừng sự kiện này với nhiều niềm vui mới. Theo báo cáo của Chính phủ, kinh tế Việt Nam năm 2018 khởi sắc trên cả ba khu vực sản xuất, cung - cầu của nền kinh tế cùng song hành phát triển.

NHẬN DIỆN VÀ NGĂN NGỪA THỦ ĐOẠN LỢI DỤNG LÒNG YÊU NƯỚC ĐỂ KÍCH ĐỘNG NGƯỜI DÂN XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH, GÂY RỐI TRẬT TỰ CÔNG CỘNG

Người yêu nước chân chính là người biết sử dụng pháp luật, đạo đức, truyền thống tốt đẹp để bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của mình, đồng thời phải biết tôn trọng và bảo vệ quyền và lợi ích của Nhà nước, xã hội, quyền và lợi ích chính đáng của người khác. Nhận diện được phương thức, thủ đoạn lợi dụng lòng yêu nước để kích động nhân dân làm việc xấu chính là nhằm đưa ra các biện pháp xử lý phù hợp, đồng thời tránh được sự lợi dụng đó để gây ra rối loạn xã hội, phức tạp tình hình.

Thông cáo báo chí kỳ họp 32 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương

Từ ngày 03 đến 06/12/2018 tại Hà Nội, Ủy ban kiểm tra Trung ương đã họp kỳ 32. Đồng chí Trần Cẩm Tú, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương chủ trì kỳ họp.

UBKTTW kết luận vụ AVG: Sai phạm của ông Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn là rất nghiêm trọng

UBKTTW vừa họp kỳ 26 kết luận vụ AVG có những vi phạm của Ban cán sự đảng Bộ TT-TT, ông Nguyễn Bắc Son, ông Trương Minh Tuấn, ông Phạm Đình Trọng, của Ban Thường vụ Đảng ủy Mobifone và các ông Lê Nam Trà, Cao Duy Hải là rất nghiêm trọng.

Bốn kỳ vọng thay đổi lớn về công tác cán bộ sau 4 ngày Hội nghị T.Ư 7

Sau 4 ngày làm việc, Hội nghị Trung ương 7 khóa XII đã thảo luận nhiều nội dung quan trọng được dư luận đặc biệt quan tâm, trong đó có công tác cán bộ, bởi đây là vấn đề “nóng” trong tình hình hiện nay.

Hiển thị các bài đăng có nhãn NÀY. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn NÀY. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2021

NÀY, BÁC HÀNG XÓM!

Gớm! Chẳng ai giàu như bác, chẳng ai có đất đai mênh mông như bác, cũng chẳng ai đông con đông cháu như bác, mà sao bác ăn ở với láng giềng bẩn thỉu vậy?


Chả là, bữa trước nhà tôi bị cái con bé Cô-vy nó phá. Chao ơi, người ta ở tận đẩu tận đâu cũng gởi cho gia đình tôi đủ thứ, nào thuốc men, nào tiền bạc, nào dụng cụ y tế; người ít thì cũng được một triệu liều thuốc tây, người nhiều cũng vài triệu, có nơi tặng hẳn 30 triệu “đô tệ” mà chả có ai đặt điều kiện cho gia đình tôi, họ giúp vô tư lắm. Thế mà bác hàng xóm ơi, bác gởi cho nhõn nửa triệu liều thuốc bắc mà còn ỉ ôi nào là phải cho người của bác đang tạm trú ở nhà tôi uống trước chứ không được dùng cho người nhà tôi!
Úi chao ôi! Sao bác không giữ lấy rồi kêu người nhà bác về bên đó mà điều trị, mắc mớ gì lại bắt người nhà tôi điều trị giúp bác? Thà rằng bác cứ ngậm cái miệng lại, gia đình tôi sẽ làm chu đáo, vì chúng tôi đã bảo nhau rồi, rằng quyết “không để ai bị bỏ lại phía sau” dù là người nhà hay khách trọ. Thế rồi đám con cháu nhà bác lu loa lên rằng gia đình tôi thất hứa! Chả có ai tặng đồ cho người ta lại bảo người ta phải thế này phải thế nọ, trên đời này chỉ có bác là một. Bác chơi bẩn!
Người đời bảo, bán anh em xa mua láng giềng gần. Láng giềng mà như bác thì thà đừng có còn hơn! Gần bác mà đám con cháu nhà tôi cứ nơm nớp lo so sợ, chỉ sợ bác rỉa mất miếng đất nào thì thiệt miếng đó.
Người khác thì tôi không biết chứ tôi thì tôi đi guốc trong bụng bác đấy. Bác là trùm của chủ nghĩa dân tộc hẹp hòi. Bác bảo thuốc bác gởi sang phải dành cho người của bác dùng trước, chẳng qua là bác muốn nói với đám con cháu nhà bác, rằng “Chúng mày thấy chưa, tao quan tâm đến và yêu quý người nhà mình như thế, như thế, dù họ đang sống xa quê!”.
Nhưng bác lại hơi bị dốt (định nói bác ngu nhưng có vẻ hơi nặng lời), được lòng người của gia đình bác, song bác lại làm phật lòng hàng xóm láng giềng và nhất là, làng nước đằng đông, đằng tây người ta đang cười vào mũi bác kia kìa! Bác có biết người nhà tôi nói thế nào, khi bác ra điều kiện kèm theo nửa triệu liều thuốc không? Chúng hắn bảo, “May quá, mình không phải dùng thứ thuốc đó. Thôi cứ để cho người nhà bác ấy dùng kẻo lại mang họa!”.
Ôi hàng xóm láng giềng! Do ông trời sắp đặt thế nào ấy. Gia đình tôi đã vậy, gia đình chú Ba, em tôi (ở nhà toàn gọi chú là ‘Cu Ba’) ở tận bên kia hồ, cũng lại ở gần một anh hàng xóm khác, tay này ác độc hơn; hắn mang giây kẽm gai bao quanh nhà chú nó, làm cho ai muốn đến giúp chú cũng không được. Ấy thế nhưng chú vẫn sống được và vẫn đi giúp gia đình khác một cách vô tư. Anh em tôi chí nghĩa chí tình lắm chứ chẳng như ai!
Này bác hàng xóm của tôi ơi, các con tôi, chúng nó đang vui bác ạ. Nếu bác cứ đem hết số thuốc cỏn con bác “gởi tặng” về mà dùng, có khi chúng còn vui hơn ấy chứ? Ngoài ra bác làm ơn học thuộc một câu phương ngôn của bên gia đình tôi nhé, rằng “Của cho không bằng cách cho”./.