KHÔNG THỂ XUYÊN TẠC GIÁ TRỊ LỊCH SỬ, THỜI ĐẠI CỦA CHIẾN THẮNG 30 THÁNG 4

Năm nay, trong những ngày hướng đến kỷ niệm Chiến thắng lịch sử vĩ đại 30/4/1975, nhân dân ta đón mừng sự kiện này với nhiều niềm vui mới. Theo báo cáo của Chính phủ, kinh tế Việt Nam năm 2018 khởi sắc trên cả ba khu vực sản xuất, cung - cầu của nền kinh tế cùng song hành phát triển.

NHẬN DIỆN VÀ NGĂN NGỪA THỦ ĐOẠN LỢI DỤNG LÒNG YÊU NƯỚC ĐỂ KÍCH ĐỘNG NGƯỜI DÂN XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH, GÂY RỐI TRẬT TỰ CÔNG CỘNG

Người yêu nước chân chính là người biết sử dụng pháp luật, đạo đức, truyền thống tốt đẹp để bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của mình, đồng thời phải biết tôn trọng và bảo vệ quyền và lợi ích của Nhà nước, xã hội, quyền và lợi ích chính đáng của người khác. Nhận diện được phương thức, thủ đoạn lợi dụng lòng yêu nước để kích động nhân dân làm việc xấu chính là nhằm đưa ra các biện pháp xử lý phù hợp, đồng thời tránh được sự lợi dụng đó để gây ra rối loạn xã hội, phức tạp tình hình.

Thông cáo báo chí kỳ họp 32 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương

Từ ngày 03 đến 06/12/2018 tại Hà Nội, Ủy ban kiểm tra Trung ương đã họp kỳ 32. Đồng chí Trần Cẩm Tú, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương chủ trì kỳ họp.

UBKTTW kết luận vụ AVG: Sai phạm của ông Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn là rất nghiêm trọng

UBKTTW vừa họp kỳ 26 kết luận vụ AVG có những vi phạm của Ban cán sự đảng Bộ TT-TT, ông Nguyễn Bắc Son, ông Trương Minh Tuấn, ông Phạm Đình Trọng, của Ban Thường vụ Đảng ủy Mobifone và các ông Lê Nam Trà, Cao Duy Hải là rất nghiêm trọng.

Bốn kỳ vọng thay đổi lớn về công tác cán bộ sau 4 ngày Hội nghị T.Ư 7

Sau 4 ngày làm việc, Hội nghị Trung ương 7 khóa XII đã thảo luận nhiều nội dung quan trọng được dư luận đặc biệt quan tâm, trong đó có công tác cán bộ, bởi đây là vấn đề “nóng” trong tình hình hiện nay.

Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Xuân Ẩn. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phạm Xuân Ẩn. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2020

KHI NHÀ TÌNH BÁO PHẠM XUÂN ẨN GIẢI CỨU VỢ CON.

Sau chiến dịch giải phóng tỉnh Phước Long (01/1975 ), Phạm Xuân Ẩn được tổng hành dinh yêu cầu trả lời câu hỏi: Mỹ có đem quân trở lại không, khi chúng ta tổng công kích kết liễu số phận của VNCH? Câu trả lời của ông Ẩn là, chiến tranh Việt Nam đối với người Mỹ đã chấm dứt và các thông tin phân tích tình báo cho thấy Mỹ sẽ không đem quân trở Việt Nam tham chiến, kể cả cho máy bay B-52 ném bom huỷ diệt. Đây là thông tin vô cùng quý giá, rất nhiều lưới tình báo khác cũng cung cấp các thông tin khác nhau, trong đó có cả thông tin về khả năng can thiệp có mức độ của Mỹ nếu chế độ VNCH sụp đổ. Sự thận trọng của tổng hành dinh trong chiến dịch giải phóng miền Nam vẫn là cần thiết, vì thế sau đó, chúng ta đã chuẩn bị để đánh tiếp một đòn thăm dò nữa vào Ban Mê Thuột (tháng 3/1975) để xem thái độ của người Mỹ? Sau ngày 30/4/1975, khi Đại tướng Văn Tiến Dũng - Tư lệnh chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử có gặp và nghe ông Ẩn báo cáo tình hình của địch sau giải phóng Phước Long, Đại tướng Văn Tiến Dũng có nói: nếu được gặp ông Ẩn sớm hơn như thế này thì chúng ta đã giải phóng miền Nam nhanh hơn bởi thông tin phân tích chính xác tuyệt vời của ông Ẩn. Trao đổi với GS.Larry Berman - người viết cuốn sách ”X6- điệp viên hoàn hảo”, ông Ẩn đã nói rất thật: tôi đã có báo cáo rất chi tiết về tình hình sau giải phóng Phước Long cho tổng hành dinh và trả lời câu hỏi của họ là Mỹ sẽ không đưa quân vào can thiệp nữa, cơ hội cho chúng ta kết thúc chiến tranh, giải phóng miền Nam. Nhưng ở ngoài chỉ huy, họ vẫn chưa thật tin vào thông tin và nhận xét ấy của tôi. Bởi vậy mới có thêm một đòn thăm dò nữa vào Ban Mê Thuột. Nhìn lại, bản thân tôi cũng không tin VNCH vỡ trận nhanh như vậy sau 55 ngày so với tương quan lực lượng . Rõ ràng, khi Mỹ đã thôi không trợ giúp thì việc VNCH thua trận là điều tất yếu.
KHI NHÀ TÌNH BÁO PHẠM XUÂN ẨN GIẢI CỨU VỢ CON.
Có một chi tiết mà không phải ai cũng được biết. Ngay từ đầu tháng 3/1975, trong một bức thư gửi về tổng hành dinh, ông Ẩn cũng trình bày mong ước cá nhân của mình là khi chiến tranh kết thúc, ông Ẩn xin được nghỉ vì đất nước đã có hoà bình như mong ước của mọi người dân. Đã gần 20 năm phục vụ cách mạng trong ngành tình báo, giờ thì ông cũng cảm thấy mệt mỏi và nếu tiếp tục phải hoạt động tiếp, rất sợ không hoàn thành nhiệm vụ. Khi chúng ta giải phóng Ban Mê Thuột, tình báo Mỹ cũng đã có dự báo mọi chuyện sẽ nhanh chóng sụp đổ với VNCH, tạp chí Time nơi ông Ẩn làm việc đã lên kế hoạch đóng gói mọi tài liệu và chuẩn bị di tản nhân viên của mình ngay từ khi ấy. Ông Ẩn lại càng sốt ruột vì cấp trên chưa trả lời nguyện vọng của ông, tức là mặc nhiên ông vẫn phải tiếp tục công việc của mình. Trước tình hình ấy, ông Ẩn lại phóng tiếp một lá thư thứ 2 xin cấp trên có chỉ đạo cụ thể trước yêu cầu của mình. Ông Ba Minh (Cụm trưởng H-63 khi đó thay ông Tư Cang) đã có thư gửi cấp trên trình bày quan điểm ủng hộ ông Ẩn được ở lại, không tiếp tục công việc tình báo sang Mỹ, vì ông ấy đã lập công rất lớn cho cuộc kháng chiến này rồi và nên giải quyết theo nguyện vọng của ông. Ông Ba Minh đã nói, chuyện của anh Ẩn ở lại hay đi tiếp là việc rất lớn, phải do tổng hành dinh quyết định, phòng tình báo miền B2 đâu thể tự quyết định? Rõ ràng là ở trung ương đang cân nhắc nên chưa có trả lời, nhưng tình hình thì quá bức bách, ông Ẩn là một quân nhân, phải chuẩn bị ngay phương án cấp trên muốn ông tiếp tục công việc của mình trên đất Mỹ. Những ngày tháng ấy với ông Ẩn là nỗi lo âu không thể tả nổi. Thân phận của ông chưa bị lộ, vỏ bọc của ông còn quá tốt đến lúc này và cấp trên luôn tin tưởng ông sẽ có những đóng góp rất quan trọng từ đất Mỹ thời hậu chiến tranh. Ông Ẩn khi ấy chỉ nhận được thông tin là phải chờ lệnh của cấp trên. Ông Ẩn thừa hiểu ông sẽ khó khăn như thế nào nếu tiếp tục công việc trên đất Mỹ đơn tuyến, những nguồn tin của ông trước đây thì giờ cũng chả giúp ích được gì cho ông ở đó và quan trọng nhất là không còn có sự trợ giúp của cả một Cụm tình báo với những người đồng đội dũng cảm của ông , họ sẵn sàng hy sinh để bảo vệ tính mạng cho ông. Sống trong tâm trạng lo âu như thế, rất nhiều khả năng là ông phải tiếp tục lên đường nên ông đã bàn với người em ruột của mình là phải ở lại chăm sóc mẹ giúp ông, ông có thể ra đi bất kỳ lúc nào.
Sau giải phóng, khi được hỏi về trường hợp của Phạm Xuân Ẩn ở lại, ông Mai Chí Thọ (Đại tướng, nguyên Bộ trưởng Bộ nội vụ ) có trả lời rằng: trường hợp của anh Ẩn ở lại tôi cũng tiếc vì vỏ bọc của anh ấy còn khá tốt và anh ấy lại là người tình báo chiến lược xuất sắc nhất của chúng ta chưa hề bị lộ, chúng ta rất cần anh ấy trong thời hậu chiến với Mỹ. Ông Mười Hương là người chỉ đạo hoạt động tình báo, ông cũng là người đề xuất cho ông Ẩn đi Mỹ học khi đó để chui vào vỏ bọc nhà báo cũng tỏ ra rất tiếc vì ông Ẩn không tiếp tục công việc. Ông Mười Hương nói: tôi thấy Ẩn rất giỏi, vỏ bọc còn quá tốt, thuận lợi cho công việc tiếp theo, không ai có thể thay thế cho anh ấy được. Sau khi cân nhắc mọi thứ, chính Đại tướng Văn Tiến Dũng đã đề nghị nên cho anh Ẩn ở lại. Có thể anh ấy sẽ hoàn thành được nhiệm vụ khi đi tiếp, nhưng ở trên đất Mỹ, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ bị lộ và anh ấy mệt mỏi rồi, thiệt hại sẽ là rất lớn khi anh ấy bị lộ. Nên giải quyết cho ở lại theo đề nghị của anh ấy. Nhưng quyết định ông Ẩn sẽ được ở lại chỉ đến với ông sau ngày 30/4/1975, tức là ông Ẩn vẫn phải chuẩn bị tinh thần cho việc mình phải tiếp tục ra đi trước ngày giải phóng. Ngày 22/4/1975, toà báo Time đã đưa vợ và 4 đứa con của ông Ẩn di tản ra khỏi Việt Nam, bà Thu Nhàn, vợ ông hy vọng sau ít ngày thì ông Ẩn cũng sẽ sang đoàn tụ với gia đình. Nói về quyết định ra đi này, thật tâm bà Thu Nhạn không hề muốn, bà và con cái muốn được ở bên ông để chứng kiến ngày chiến thắng và hoà bình thống nhất đất nước . Ông Ẩn vẫn tâm sự với bà, bao hiểm nguy của nghề tình báo của ông luôn rình rập gia đình. Ông muốn khi chấm dứt chiến tranh, bà Nhạn không phải sống trong lo âu nữa. Nhưng bây giờ, lại một cuộc chiến nữa với ông và gia đình trên đất Mỹ mà lành ít dữ nhiều. Lý do ông Ẩn đưa ra với toà báo Time rằng mình chưa thể ra đi được vì mẹ già, bà không muốn rời Việt Nam và ông chưa thu xếp được, ông không thể bỏ mẹ trong lúc này vì ông rất yêu mẹ. Ông thừa biết mình phải ở lại để nhận nhiệm vụ mới rồi sẽ lên đường. Ông khi ấy rất buồn vì đề nghị của mình xin được thôi mà cấp trên không cho phép. Ông Ẩn đã rớm lệ khi nhìn bà Nhạn tay túi, tay bọc quần áo kéo 4 đứa trẻ ra xe mà đứa lớn chỉ mới 12, đứa bé nhất 8 tuổi mà ông không giúp được gì cho vợ? Ông Ẩn khẳng định với Larry Berman rằng, nếu cấp trên đồng ý cho ông ở lại thì ông đã không để Time đưa vợ con ông đi như thế, bởi sau đó là một cuộc chiến cân não với ông để đưa vợ con trở về.
Trở lại với ông Ẩn sau ngày 30/4/1975, ông và mẹ mình vẫn ở trong khách sạn Continental mấy ngày rồi mới về nhà. Hàng ngày, ông vẫn lên văn phòng Time ở đây. Cách mạng đã cho người đến canh văn phòng ông ở toà soạn và kiểm duyệt mọi bài vở của ông trước khi ông gửi về trụ sở chính của báo. Giờ thì ông lại lo sợ, ông có thể bị giết bất cứ lúc nào vì làm việc cho Mỹ, thân phận của ông sẽ do họ định đoạt vì họ đâu có biết ông là tình báo của phía đàng mình? Thậm chí, ông còn nói đùa với Larry Berman là tôi lo sợ ngay cả con chó của tôi cũng có thể bị họ thịt và nướng vàng khè trên ngọn lửa. Ngày 30/4/1975, ông không thể hò reo mừng vui với chiến thắng của dân tộc, không thể khoác lên mình bộ quân phục quân giải phóng với hàng loạt huân chương chiến công được trao tặng như có lần ông đã nói với ông Tư Cang rằng không biết khi nào mới hết chiến tranh để được đeo những tấm huân chương chiến công mà ông Tư Cang vừa thông báo cho ông? Trong mừng vui của đồng bào ngày kết thúc chiến tranh thì ông lại cảm thấy buồn và cô đơn. Dẫu chiến thắng hôm nay của đất nước, ông cũng đã đóng góp một phần công sức .
Ông Ẩn phải ra trình diện chính quyền cách mạng, ông điền trong tờ khai là làm việc cho tờ báo Time của Mỹ. Mọi việc với ông sau đó vẫn phải dấu kín cho ông là người tình báo của cách mạng. Chỉ cần hở ra một chút thông tin là thân phận của vợ con ông tại Mỹ sẽ rất nguy hiểm. Việc ông kẹt chưa thể thu xếp sang đoàn tụ với vợ con sau ngày 30/4/1975 với lý do mẹ già không thể bỏ lại một mình thì tất cả các bạn đồng nghiệp của ông đều biết và rất thương cảm cho ông . Tạp chí Time đã đối xử rất tốt với vợ con ông, họ đưa sang Guam, ở đó một tuần mà không thấy ông Ẩn sang, họ làm bảo lãnh để bà Thu Nhạn và 4 đứa con đến định cư ở bang California. Tụi nhỏ được đi học và bà Nhạn được nhận tiền trợ cấp để sinh sống nuôi con. Tháng 01/1976, ông Ẩn có tên trong danh sách được tuyên dương AHLLVTND do Chủ tịch nước Tôn Đức Thắng ký. Và một lần nữa, ông Ẩn cũng không được ăn mừng danh hiệu cao quý này cùng với các đồng đội của mình, cũng nhờ có họ mà ông đã đóng góp được nhiều tin tức tình báo có giá trị cho tổng hành dinh. Ông được tuyên dương với cái tên : Trần Văn Trung, một cán bộ quân báo. Ông muốn chia vui tin này với vợ cũng không được, dù biết rằng không có bà trong ngần ấy năm trợ giúp thì ông khó lòng mà hoàn thành xuất sắc được nhiệm vụ như thế. Giờ thì đã đến lúc phải tìm cách đưa vợ con quay trở về. Vẫn trong vòng bí mật, ông Ẩn chỉ thông tin ngắn gọn cho vợ: trở về thôi. Thời điểm này vào tháng 3/1976. Bà Thu Nhạn đã khéo thu xếp để 5 mẹ con xin đi du lịch châu Âu vào tháng 9/1976 và họ đã bay tới Paris để tìm cách bay về Việt Nam. Bấy giờ, không có chuyến bay từ Pháp về Việt Nam, 5 mẹ con bà Thu Nhạn bị kẹt tại Paris tới 3 tháng rồi mới bay được sang Moscow để đáp máy bay đi Hà Nội. Thời điểm này, người ta mới lờ mờ đặt nghi vấn là ông Ẩn có quan hệ với cách mạng nên vợ con đã chuồn khỏi Mỹ? Vâng, đầu năm 1977 thì người ta đã thấy ông khoác lên mình bộ quân phục QĐNDVN với cấp bậc Đại tá và ngợi ca ông khi biết cái tên Trần Văn Trung được tuyên dương AHLLVTND tháng 1/1976 lại chính là ông, Phạm Xuân Ẩn, tức Hai Trung, tức điệp viên X6 của tình báo quân đội.
Gia đình ông Phạm Xuân Ẩn đón mừng ngày chiến thắng và thống nhất đất nước khi nào? Xin thưa, đó là vào cuối năm 1976 khi vợ con ông trở về được căn nhà của mình tại Tp.Hồ Chí Minh, mừng tủi buồn vui ngày sum họp sau hơn một năm tám tháng đầy sóng gió với ông Ẩn là như thế!

Thứ Hai, 13 tháng 8, 2018

CÓ MỘT CON NGƯỜI NHƯ THẾ


Vẫn biết rằng khi viết những dòng này dù có cố gắng vận hết bút lực để bày tỏ những cảm xúc dâng trào của mình về "Người Chiến sỹ ấy" - một con người - một "siêu nhân" - mà chúng ta đã từng được gặp trên sóng của Đài truyền hình Việt Nam trong chương trình "NGƯỜI ĐƯƠNG THỜI" thì người viết cũng không hy vọng có thể đạt tới độ viên mãn khi tái hiện một phần chân dung và khí phách con người Ông.


CÓ MỘT CON NGƯỜI NHƯ THẾ
Lần này tôi là người may mắn được gặp và vinh dự cùng Ông giao lưu với tuổi trẻ huyện Thủ Thừa, tỉnh Long An trong chuyến hành hương "Về nguồn", "Thăm lại chiến trường xưa" nhân ngày Thành lập QĐND Việt Nam 22/12/2008. Ông, với tư cách là khách mời đặc biệt: Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân; "Người bị CIA cưa chân sáu lần". Còn tôi, cũng là khách mời đặc biệt nhưng với tư cách là một người lính đã chiến đấu và đổ máu trên quê hương Long An và miền Đông Nam Bộ, đồng thời là tác giả Hồi ký "Ký ức Chiến tranh" (NXB Thanh niên H.2006) mà tuổi trẻ và nhân dân Long An cũng như đồng đội đã có trong tay sau khi NXB Thanh Niên ấn hành vào tháng 4/2006. 

CÓ MỘT CON NGƯỜI NHƯ THẾ

Tôi được diện kiến Ông, một con người bằng xương bằng thịt, nhỏ nhắn bình dị như bao người Việt Nam khác (chỉ khác là đôi chân Ông không còn). Hiện Ông phải ngồi trên xe lăn. Nhưng điều phi thường nơi Ông là sự ẩn chứa một sức mạnh cùng một khí phách siêu đẳng mà dù ai đó có sức tưởng tượng diệu kỳ đến đâu cũng không thể hình dung nổi: Trước khi sa vào tay giặc đã dùng súng của mình và khi hết đạn đã cướp súng địch tiêu diệt 21 lính Mỹ, bắn cháy một máy bay trực thăng UH-1, sau đó ngất đi do bị thương nặng và bị hơi ngạt từ lựu đạn của địch ném đến... rồi bị bắt.

Tiếp theo là chuỗi ngày với tất cả những gì thuộc về thủ đoạn nham hiểm, xảo quyệt cùng những mánh khoé thâm độc, thú tính nằm ngoài sự hình dung đã được cả bộ máy CIA áp dụng thí nghiệm trên cơ thể Ông. Từ sự cám dỗ "chết người" bởi nhà lầu xe hơi, gái đẹp đến những bông mai bạc lấp lánh trên ve áo với chiếc lon trung tá "Quân lực Việt Nam Cộng hòa" cộng với 20.000 đô la. Và hứa sẽ đưa ông ra nước ngoài định cư tại bất kỳ quốc gia nào Ông muốn cùng với cô Thùy Dương xinh đẹp, nếu như ông chịu khai ra những bí mật tình báo ông biết được mà chúng đang rất cần; Từ những đòn tra thời trung cổ đến những cực hình tân kỳ và tiên tiến nhất được áp dụng hòng khuất phục và bẻ gãy ý chí nhằm khai thác ở Ông dù chỉ một lời khẩu cung nhỏ nhất. Từ việc với bàn tay hộ pháp của những tên Đại Hàn giết thuê lần lượt bẻ xoắn ngược lên hết 10 ngón chân; lần lượt đập giập vỡ xương mu hai bàn chân rồi lần lượt đập vỡ nát hai đầu gối; Và tiếp theo trong vòng chưa đầy 100 ngày với 6 lần chúng dùng lưỡi cưa thép lần lượt cưa đi từng... khúc một cho đến bẹn đôi chân giao liên của Ông - đôi chân đã từng vượt hàng ngàn dặm núi rừng, sông suối, đối diện với thú dữ, đạn bom; từ đô thị đến chiến khu, từ bưng biền đến rừng núi để đưa dẫn hàng ngàn lượt cán bộ chiến sỹ, chuyển tải hàng trăm tài liệu cơ mật của cách mạng Miền Nam từ các cụm tình báo chủ chốt của ta nằm ngay đầu não nội các ngụy quyền Sài Gòn mà tiêu biểu như Hai Trung - Phạm Xuân Ẩn - Thiếu tướng tình báo huyền thoại hay Mười Thương, "Phát súng trên Cao Nguyên" ám sát Ngô Đình Diệm - để đến Trung ương Cục miền Nam ở Chiến khu và ngược lại! Cuối cùng tên trùm nhóm tra tấn - trung tá CIA Mỹ đã thất vọng, bất lực cúi đầu kính phục và thốt lên: "Ôi! Một sinh vật bằng thép! Chúng tôi đã thua Ông!"

Chưa hết tiếp theo là trên 600 ngày đêm biệt giam ở nhà tù Hố Nai, Biên Hòa cách ly hẳn thế giới bên ngoài với đủ loại cực hình như nhốt "chuồng cọp" Catsô (containe loại nhỏ); "Chuồng cọp" kẽm gai; phơi nắng, phơi mưa, bỏ đói, bỏ khát suốt hơn ba tháng trời cho một cơ thể chỉ còn có đôi tay tàn tật đau đớn với phần thân thể nát nhừ còn lại từ hông trở lên da bọc xương. Chúng ta thử hình dung ở một con người khỏe mạnh bình thường chỉ cần bỏ đói một ngày thôi cũng đã quá đủ để khó mà chịu đựng được hơn! Thực tế ấy được chính tên chúa ngục Mã Văn Hy thừa nhận và tuyên bố: "Nó mà qua nổi một tuần thì tôi xin lột lon trung tá!". Vậy mà Ông, chính Ông đã vượt qua không chỉ một tuần mà là hơn 600 ngày kinh hoàng đó một cách "ngoạn mục" để sống và chiến thắng! 

Ông là ai? Tề Thiên Đại Thánh trong truyện thần thoại Tây Du ký của Trung Hoa?

Không! Đó chính là Ông - Anh hùng lực lượng vũ trang nhân dân Việt Nam - Chuẩn úy và sau này là Thiếu tá giao liên tình báo Nguyễn Văn Thương.


CÓ MỘT CON NGƯỜI NHƯ THẾ

Tôi được tâm tình với Ông trong dịp may hiếm có này. Ông không nói nhiều về mình trong quá khứ mà chỉ kể về cuộc sống hạnh phúc của Ông và gia đình hiện nay. Ông quan tâm nhiều tới mọi người, đặc biệt là lớp trẻ! Còn về quá khứ của Nguyễn Văn Thương tôi thực sự chỉ mới được biết qua cuốn tự truyện "Người bị CIA cưa chân sáu lần" do nhà văn Mã Thiện Đồng ghi lại mà Ông đã gửi theo đường bưu điện ra Bắc cho tôi sau khi chia tay nhau ở Long An. Còn các tác phẩm "Người giao liên tình báo""Bóc vỏ trái đất""Hoa đước đỏ""Trận càn Xê Đa Phôn" và "Hồi ký Nguyễn Văn Thương" thì tôi chưa có may mắn được đọc. Có thể nói bao nhiêu trang sách là bấy nhiêu trang nhuộm đỏ máu Ông - người chiến sỹ giao liên tình báo đầy quả cảm. Cuộc đời và số phận ấy đã gắn kết và nằm trong số phận cùng nỗi đau chung của dân tộc trong những năm đánh Mỹ. Thiết nghĩ không cần bình luận gì thêm về Ông mà chúng ta hãy đọc cuốn sách. Đọc để biết để hiểu để cảm phục trân trọng về tinh thần và khí phách của một con người tận trung với nước tận hiếu với dân. Thà hy sinh đến giọt máu cuối cùng chứ nhất định không bao giờ phản bội Đảng, phản bội đồng chí, đồng đội, nhân dân và Tổ quốc. Không bao giờ khuất phục trước mọi cực hình và thủ đoạn hèn hạ độc ác và dã man của kẻ thù.

Cho đến bây giờ đã 37 năm sau ngày chiến thắng trở về từ nhà tù Phú Quốc và cũng đã ở vào cái tuổi "cổ lai hy" vậy mà Ông vẫn trẻ trung lạc quan yêu đời, yêu quý từng giây của cuộc sống hôm nay. Bởi một lý do đơn giản để có những phút giây sống ấy Ông đã phải trả cái giá máu xương quá lớn cho một lý tưởng. Vẫn biết rằng máu xương Ông đổ xuống là không hề uổng. 

Sau lần chia tay hồi tháng 12/2008 tôi và Ông vẫn thường điện đàm với nhau để tâm tư, trao gửi và cùng ôn lại những kỷ niệm của một thời chiến đấu hy sinh cho Tổ quốc. Với tiếng cười sang sảng và giọng nói Nam Bộ chắc nịch nhưng ấm áp và không kém phần dí dỏm hài hước Ông tâm sự: "Ông biết không nó tra tấn tôi không từ bất kỳ một thủ đoạn dã man nào. Từ việc bẻ hết các ngón chân đến đập vỡ xương hai bàn chân rồi đập vỡ hai đầu gối đến sáu lần cưa đi cưa lại đôi chân tôi từng khúc một tôi vẫn không ngán. Nhưng nói thật với ông tôi "sợ" nhất là 100 ngày đêm sống chung với cô Thùy Dương (thực chất là một trung úy của CIA) đẹp "nghiêng nước nghiêng thành" trong ngôi biệt thự sang trọng mà chúng cố tình sắp đặt hòng "cài bẫy" để khuất phục tôi. "Viên đạn bọc đường" ấy có một áp lực ghê gớm thật khó có thể né tránh được. Nó khó gấp nhiều lần so với sự chịu đựng đau đớn từ 6 lần cưa chân sau này... Vậy mà tôi đã vượt qua và chiến thắng! Ha... Ha...". Ông cười sảng khoái...

Nguyễn Văn Thương cho biết hiện tại lịch giao lưu của Ông khá dày đặc. Rất nhiều đoàn thể, ban ngành, đơn vị quân đội, trường học, cơ quan dân chính Đảng... trong cả nước mời Ông đến để nói chuyện truyền thống... nhân các ngày lễ lớn trong năm. Tâm sự với tôi, Nguyễn Văn Thương nhiều lần nhắc lại câu nói nổi tiếng của Paven Coocsaghin trong "Thép đã tôi thế đấy" của Nicolai Ôxtropxki: "Đời người chỉ sống một lần phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí... Để đến khi nhắm mắt xuôi tay ta có thể tự hào rằng tất cả đời ta tất cả sức ta ta đã hiến dâng cho Tổ quốc!...". Điều ấy cắt nghĩa cho hành động và sức chịu đựng phi thường của Ông trong ngục tù của Mỹ - ngụy. Một điều đặc biệt mà tôi hết sức khâm phục ở Ông là sự tôn trọng tính Đảng đến tuyệt đối. Mặc dù bị mua chuộc dụ dỗ tra tấn đến chết đi sống lại nhiều lần nhưng Ông vẫn một mực tin vào ngày toàn thắng của cách mạng. Và những ngày tháng trong tù bị cách ly với Đảng, với nhân dân Ông vẫn luôn nhắn gửi đồng đội hãy đóng Đảng phí giùm Ông. Điều ấy cắt nghĩa vì sao Ông đã vượt qua tất cả để chiến thắng trở về!

Xin gửi đến Nguyễn Văn Thương - Người Anh Hùng - người chú người anh thân quý; người đồng chí, đồng đội kiên trung bất khuất; người con của Nam Bộ "Thành đồng" tất cả lòng trân trọng và biết ơn vì những cống hiến xương máu của Ông cho nền độc lập của dân tộc và cuộc sống ngày hôm nay.

Chúc "Người Chiến Sỹ ấy" luôn khỏe và mãi trẻ trung lạc quan như đã từng sống và chiến đấu mặc dù giờ đây Ông đã bước qua tuổi Bảy mươi!
Tp. Hà Tĩnh, tháng 3/2009


Vương Khả Sơn