Chính từ lối suy nghĩ và hành động đó, trong thời gian gần đây nhất, Nguyên Ngọc không được bầu vào Ban Chủ tịch Hội nhà văn Việt Nam. Và cũng từ đó, ông bộc lộ tư tưởng bất mãn, chống đối cao độ. Cách đây không lâu, ông đứng ra chủ trương thành lập cái gọi là “Văn đoàn độc lập Việt Nam” do chính ông làm Trưởng ban.
Thực chất khi thành lập
“Văn đoàn độc lập Việt Nam” đó là Nguyên Ngọc muốn thông qua đó để thành lập tổ chức mang danh
“xã hội dân sự” để lừa bịp và tập hợp quần chúng, đến một lúc nào đó đủ mạnh sẽ tuyên bố công khai hóa thành các đảng phái đối lập với Đảng Cộng sản Việt Nam, đấu tranh đòi đa nguyên đa đảng, xóa bỏ sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản. Và thực tế sau khi ra đời,
“Văn đoàn độc lập” đã phủ nhận mọi công lao của Hội Nhà văn Việt Nam đối với cách mạng Việt Nam cũng như với sự phát triển của dân tộc Việt Nam.
Với bản chất không có gì tốt đẹp đó cho nên sau khi hô hào thành lập, Nguyên Ngọc chỉ lôi kéo được một số người có tư tưởng bất mãn, chống đối chế độ đi theo bước chân của ông như một số nhân vật có tai tiếng: Nguyễn Quang A, Hà Sĩ Phu, Phạm Chí Dũng, Phạm Xuân Nguyên….
Như vậy, cũng chỉ trong một thời gian không dài, riêng đối với nhà văn Nguyên Ngọc đã mất đi tinh thần, ý thức của một người đảng viên Đảng Cộng sản, mất đi khí chất của một người lính hùng tráng năm xưa. Ngày nay khi nói đến Nguyên Ngọc, người ta không nghĩ về một nhà văn với những tác phẩm bất hủ của mình mà thay vào đó, họ đang thầm tiếc nuối cũng như bày tỏ sự tức giận đối với một con người muốn đi ngược lại với sự phát triển của lịch sử dân tộc Việt Nam.
Tại một quán café ở phố Ngô Thời Nhiệm, Quận 3, TP Hồ Chí Minh, Nguyễn Quang A là kẻ trực tiếp quay clip, dẫn dắt câu chuyện cho nhà thơ Nguyễn Duy kể về nhận vật Bé Bê - làm tay sai cho Pháp bị chị Võ Thị Sáu giết hụt tố chị Sáu “tâm thần”, nhà tưởng niệm chị Sáu ở quê là nơi “chị em chị Sáu tiếp khách” (kiểu mua vui). Sau đó, thêm một người tự nhận ở quê chị Sáu biết rõ anh chị em, bố mẹ chị Sáu cho dân chúng vùng Đất Đỏ ở đây đều biết chị Sáu là “tâm thần”. Đồng thời, xuất hiện một cô gái được giới thiệu làm phim về chị Võ Thị Sáu công nhận, chị gái của chị Sáu nói chị Sáu bị “chập”.
Câu chuyện với sự tham gia hào hứng của hầu hết các “nhân sỹ trí thức” trong cái gọi là “Văn đoàn độc lập” như Nguyên Ngọc, Hoàng Hưng, Hoàng Dũng… cùng nhà tài trợ chính giải thưởng là ông Nguyễn Quang A (một kẻ dày đặc thành tích chống phá chính quyền) đã cho thấy đây hoàn toàn không phải là cuộc trò chuyện phiếm kiểu “trà dư tửu hậu” của những văn sỹ, mà là một cuộc sắp đặt có chủ đích của những đạo diễn và diễn viên “không chuyên” nhưng đang được tung hô như là “nhân chứng” tố ngành Công an, Đảng Cộng sản Việt Nam dựng lên những “anh hùng” không có thật để cổ vũ dân chúng đánh đuổi thực dân Pháp, đế quốc Mỹ - một cuộc chiến tranh giành độc lập mà chính những “gương mặt” tham dự này đã dành nhiều công sức để đánh đổi ý nghĩa của nó với hòa bình ngày nay, chứng minh nó là “cuộc chiến huynh đệ tương tàn”, “vô nghĩa”, “đánh đuổi đi các nền văn minh”…
Chị Võ Thị Sáu, nữ anh hùng huyền thoại vùng Đất Đỏ, tượng của Chị đã dựng ở Côn Đảo, được người dân cả nước ngưỡng mộ, nườm nượp đến viếng chị như một biểu tượng cho sự anh hùng bất khuất của dân tộc. Đặc biệt là, những cán bộ chiến sỹ ngành Công an Việt Nam lấy hình tượng của chị Võ Thị Sáu như là biểu tượng tinh thần xả thân vì nước cho mỗi chiến sỹ Công an hiện nay. Dễ hiểu vì sao những kẻ luôn luôn mong ngóng ngày đêm “năm sau sẽ trao giải thưởng ở Dinh Thống Nhất” này cần phải đạp đổ.
-------------
Nữ anh hùng Võ Thị Sáu:
Câu chuyện này cũng gần giống như một câu chuyện ở nước Nga. Người bị xuyên tạc để hạ bệ cũng là một nữ anh hùng trẻ tuổi: Zoya Kosmodemyanskaya. Chị Sáu (sinh năm 1933) hy sinh cách đây vừa tròn 65 năm (năm 1952). Zoya sinh năm 1923, hy sinh năm 1941. Cả hai đều vừa bước qua tuổi 18 thanh xuân và đều được truy tặng danh hiệu Anh hùng. Ấy vậy mà một số nhà văn và tờ báo tại Nga (nhà văn A.Zhovtis, bác sĩ A.Melnikov, Andrey Bilzho, tờ “Luận chứng và sự kiện”…) xuyên tạc rằng trước chiến tranh, Zoya đã nhiều lần nằm điều trị ở bệnh viện Kashenko với chẩn đoán bị tâm thần phân liệt. Cái ý kiến vẩn vơ thiếu kiểm chứng đó, đã ngay lập tức được một số người vồ vập, coi đó là bằng chứng 100% cho thấy Zoya bị bệnh lý tâm thần.
Trước sự xuyên tạc trắng trợn lịch sử và phỉ báng nữ anh hùng của những kẻ phản động, các chuyên gia đã vào cuộc ngay. Và sự thật đã được phơi bày: bọn chúng đã nói láo, chúng tịt ngóp, không đưa ra được bất cứ bằng chứng nào để khẳng định ý kiến của mình.
Việc xuyên tạc hết sức phản cảm và lộ liễu này cho chúng ta thấy một điều rằng ngày tàn của giới “dân chủ” và đám phản động đã đến. Họ không còn có thể viện vào lý do hay câu chuyện nào để xuyên tạc, bôi nhọ hay chống phá nữa. Dân trí dân mình giờ đã cao, không thể dựa vào những lý luận bậy bạ để chia rẽ nhân dân với nhà nước được.
Chỉ có một điều, thật đáng tiếc cho những nhà văn, nhà thơ, tiến sĩ khoa học… (cán bộ Viện Văn học, chủ tịch Hội Nhà văn Hà Nội..) đã tự đánh mất hết liêm sỉ của bản thân và uy tín với người dân trong nước. Tiếc cho cả đời cống hiến và được một bộ phận xã hội ghi nhận, nhưng càng già thì càng đổ đốn, tự đốt đi “cái danh” với đời. Đặc biệt là tiến sĩ khoa học Nguyễn Quang A, khi đã thụ hưởng điều kiện ăn học, kinh doanh thuận lợi do Nhà nước hết sức tạo điều kiện và có một tài sản kếch xù, vẫn không làm ông này hài lòng với cuộc sống. Ông quyết định trở thành một “ngọn cờ dân chủ” đại diện cho giới “nhân sỹ trí thức” trong cái gọi là “phong trào dân chủ Việt Nam” để được các chính khách phương Tây, giới chống đối cả trong và ngoài nước săn đón. Ông “sa ngã” vào con đường chống đối, phản động cũng từ cái “tâm lí ham của mới, ham được ca tụng”. Một kẻ “bội bạc đất nước” được sinh ra từ đấy.