KHÔNG THỂ XUYÊN TẠC GIÁ TRỊ LỊCH SỬ, THỜI ĐẠI CỦA CHIẾN THẮNG 30 THÁNG 4

Năm nay, trong những ngày hướng đến kỷ niệm Chiến thắng lịch sử vĩ đại 30/4/1975, nhân dân ta đón mừng sự kiện này với nhiều niềm vui mới. Theo báo cáo của Chính phủ, kinh tế Việt Nam năm 2018 khởi sắc trên cả ba khu vực sản xuất, cung - cầu của nền kinh tế cùng song hành phát triển.

NHẬN DIỆN VÀ NGĂN NGỪA THỦ ĐOẠN LỢI DỤNG LÒNG YÊU NƯỚC ĐỂ KÍCH ĐỘNG NGƯỜI DÂN XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH, GÂY RỐI TRẬT TỰ CÔNG CỘNG

Người yêu nước chân chính là người biết sử dụng pháp luật, đạo đức, truyền thống tốt đẹp để bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của mình, đồng thời phải biết tôn trọng và bảo vệ quyền và lợi ích của Nhà nước, xã hội, quyền và lợi ích chính đáng của người khác. Nhận diện được phương thức, thủ đoạn lợi dụng lòng yêu nước để kích động nhân dân làm việc xấu chính là nhằm đưa ra các biện pháp xử lý phù hợp, đồng thời tránh được sự lợi dụng đó để gây ra rối loạn xã hội, phức tạp tình hình.

Thông cáo báo chí kỳ họp 32 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương

Từ ngày 03 đến 06/12/2018 tại Hà Nội, Ủy ban kiểm tra Trung ương đã họp kỳ 32. Đồng chí Trần Cẩm Tú, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương chủ trì kỳ họp.

UBKTTW kết luận vụ AVG: Sai phạm của ông Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn là rất nghiêm trọng

UBKTTW vừa họp kỳ 26 kết luận vụ AVG có những vi phạm của Ban cán sự đảng Bộ TT-TT, ông Nguyễn Bắc Son, ông Trương Minh Tuấn, ông Phạm Đình Trọng, của Ban Thường vụ Đảng ủy Mobifone và các ông Lê Nam Trà, Cao Duy Hải là rất nghiêm trọng.

Bốn kỳ vọng thay đổi lớn về công tác cán bộ sau 4 ngày Hội nghị T.Ư 7

Sau 4 ngày làm việc, Hội nghị Trung ương 7 khóa XII đã thảo luận nhiều nội dung quan trọng được dư luận đặc biệt quan tâm, trong đó có công tác cán bộ, bởi đây là vấn đề “nóng” trong tình hình hiện nay.

Hiển thị các bài đăng có nhãn văn hóa. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn văn hóa. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2019

MẠNG XÃ HỘI – TUNG TIN GIẢ, XỬ PHẠT THẬT

Tin giả có thể núp bóng dưới nhiều hình thức khác nhau như những dòng trạng thái bàn chuyện ô nhiễm tại một địa phương nhưng lại dùng hình ảnh tận bên kia địa cầu, xảy ra từ lâu trong quá khứ hay một bức hình của quan chức cao cấp bị gắn với một phát ngôn gây sốc, mọi người chia sẻ và bình luận mà không quan tâm xem nội dung đó có bị xuyên tạc hay không. Tạo dựng clip, cắt ghép thông tin không có thật, dùng công nghệ để phát tán nhanh, thủ đoạn ngày càng tinh vi. Đó là những cách mà các đối tượng đang sử dụng để lan truyền những thông tin giả hiện nay trên mạng Internet.


Hiệu ứng đám đông là những gì chúng ta vẫn nhắc đến khi hàng loạt những thông tin xuất hiện liên tục trên mạng xã hội. Và nếu đó là một thông tin giả có thể dẫn tới tiêu cực của hàng loạt vấn đề như kinh tế, xã hội, tạo dư luận xấu... thậm chí, tin giả có thể cướp đi cả tính mạng của một con người khi đăng tải thông tin sai sự thật lên mạng. Thông tin giả, thế nhưng hậu quả thật sự của tin giả là hiện hữu.

Ngoài việc tung tin giả, nhiều đối tượng còn lợi dụng mạng xã hội để đăng tin xuyên tạc, bịa đặt, vu khống chống lại Đảng, Nhà nước. Cơ quan chức năng đã phát hiện 250 trang mạng, blog, gần 500 tài khoản Facebook, 50 kênh Youtube có hành vi này. Hiện Việt Nam đứng trong nhóm 10 quốc gia có nhiều người dùng mạng xã hội nhất thế giới, chính vì vậy, tốc độ lan truyền của những những thông tin không được kiểm chứng sẽ rất nhanh chóng chỉ với một cú click chuột.

Thời gian qua, các cơ quan quản lí nhà nước đã tăng cường rà soát, kiểm tra, ngăn chặn tình trạng thông tin xấu, độc trên mạng xã hội, xử lý nghiêm các đối tượng đưa tin xấu, độc, xuyên tạc sự thật, ảnh hưởng đến uy tín của Đảng và Nhà nước.

Theo thông tin từ Bộ Thông tin và Truyền thông, Google thời gian qua đã ngăn chặn, gỡ bỏ được gần 4.500 video clip xấu độc trên trang Youtube theo yêu cầu của Bộ. Facebook cũng gỡ bỏ khoảng 3.000 đường link có nội dung vi phạm pháp luật Việt Nam. Nhiều đối tượng tung tin giả mạo, xuyên tạc bịa đặt đã bị xử lý theo các quy định của pháp luật. Tung tin giả nhưng sẽ bị phạt thật và sẽ có biện pháp để tìm ra tên tuổi cụ thể những người tung tin giả. Đây sẽ là lời cảnh báo cho không ít đối tượng đã, đang và sẽ thực hiện các hành vi sai trái này. 

Tin giả tấn công cộng đồng đang ngày càng báo động, đòi hỏi các cơ quan chức năng cần có những biện pháp quyết liệt, mạnh tay hơn nữa với các nhà cung cấp dịch vụ và những đối tượng xấu. Còn người dùng mạng xã hội cũng cần phải có kỹ năng để tạo cảnh giác và ý thức trách nhiệm cao với mỗi hoạt động của mình, trên tinh thần "thượng tôn pháp luật", phù hợp với chuẩn mực đạo đức và văn hóa ứng xử, tránh bị cả tin, lôi kéo và mắc bẫy các đối tượng xấu. 

Việc phát tán thông tin giả, mạo danh là hành vi vi phạm pháp luật. Hiện Việt Nam đã có hành lang pháp lý cho hành vi phát tán tin giả, được quy định trong Nghị định 174/2013/NĐ-CP và Bộ Luật Hình sự, cụ thể: 

- Phạt tiền từ 10.000.000 đồng đến 20.000.000 đồng đối với người có hành vi cung cấp, trao đổi, truyền đưa hoặc lưu trữ, sử dụng thông tin số nhằm đe dọa, quấy rối, xuyên tạc, vu khống, xúc phạm uy tín của tổ chức, danh dự, nhân phẩm, uy tín của người khác; hoặc hành vi cung cấp, trao đổi, truyền đưa hoặc lưu trữ, sử dụng thông tin số nhằm quảng cáo, tuyên truyền hàng hóa, dịch vụ thuộc danh mục cấm; 

- Phạt tiền từ 30.000.000 đồng đến 50.000.000 đồng đối với người có hành vi cung cấp, trao đổi, truyền đưa, lưu trữ, sử dụng thông tin, dịch vụ có nội dung cờ bạc, lô đề hoặc phục vụ chơi cờ bạc, lô đề; dâm ô đồi trụy, mê tín dị đoan, trái đạo đức, thuần phong mỹ tục của dân tộc; 

Ngoài ra, còn bị đình chỉ hoạt động cung cấp dịch vụ nội dung qua tin nhắn từ 01 tháng đến 03 tháng và buộc phải hoàn trả hoặc buộc thu hồi số lợi bất hợp pháp có được, thu hồi đầu số, kho số viễn thông. 

- Phạt tiền từ 70.000.000 đồng đến 100.000.000 đồng đối với hành vi cung cấp, trao đổi, truyền đưa hoặc lưu trữ, sử dụng thông tin số để tuyên truyền sai trái, không đúng sự thật về chủ quyền lãnh thổ quốc gia Việt Nam. 

* Tùy tính chất, mức độ nguy hiểm và hậu quả của hành vi mà người tung tin đồn thất thiệt lên các trang mạng xã hội như là Facebook, Zalo, Twitter, Instagram,... có thể bị xử lý hình sự về Tội đưa hoặc sử dụng trái phép thông tin mạng máy tính, mạng viễn thông được quy định tại Điều 288 Bộ luật hình sự 2015. 

Theo đó, người nào thực hiện một trong các hành vi sau đây, thu lợi bất chính từ 50.000.000 đồng trở lên hoặc gây thiệt hại từ 100.000.000 đồng trở lên hoặc gây dư luận xấu làm giảm uy tín của cơ quan, tổ chức, cá nhân thì có thể bị truy cứu trách nhiệm hình sự về Tội đưa hoặc sử dụng trái phép thông tin mạng máy tính, mạng viễn thông. 

Tùy vào tính chất, mức độ nguy hiểm của hành vi mà người phạm tội trên có thể bị phạt tiền từ 30.000.000 đồng đến 200.000.000 đồng, phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc bị phạt tù từ 06 tháng đến 07 năm. 

Ngoài ra, người phạm tội còn có thể bị phạt tiền từ 20.000.000 đồng đến 200.000.000 đồng, cấm đảm nhiệm chức vụ, cấm hành nghề hoặc làm công việc nhất định từ 01 năm đến 05 năm. 

Dang Toan 

Thứ Tư, 19 tháng 6, 2019

HOÀNG SA - TRƯỜNG SA - BIỂN ĐÔNG, KHẢ NĂNG GIỮ VỮNG VÀ KHẢ NĂNG THU HỒI.

Tất cả các nước phát triển trên thế giới đều là các quốc gia Biển. Đảng ta đã xác định chủ trương phát triển kinh tế Biển: “Việt Nam phải trở thành một quốc gia Biển, phải mạnh lên từ Biển, vươn ra Biển, làm giàu từ Biển”. Biển Đông có giá trị vô cùng to lớn, là cửa ngõ, là con đường để chúng ta vươn lên sánh ngang với các cường quốc Năm Châu như mong ước của Bác. Chúng ta phải làm gì? Chúng ta phải giữ vững chủ quyền, chuẩn bị các điều kiện cần và đủ để từng bước giành lại chủ quyền hợp pháp của mình với những đảo đã bị chiếm giữ trái phép.

HOÀNG SA - TRƯỜNG SA - BIỂN ĐÔNG, KHẢ NĂNG GIỮ VỮNG VÀ KHẢ NĂNG THU HỒI.

Vấn đề Hoàng Sa, Trường Sa và Biển Đông đã có nhiều người đặt ra những câu hỏi thắc mắc, có người không nhận được câu trả lời thỏa đáng, đã vậy họ lại bị các thế lực thù địch xuyên tạc dắt mũi để kích động chống phá gây khó khăn thêm cho công cuộc giữ nước, thậm chí vô tình tiếp tay cho kẻ thù có thời cơ chiếm thêm lãnh thổ nước mình.

Ở PHẠM VI BÀI VIẾT NÀY, TÔI XIN TRAO ĐỔI VỚI CÁC BẠN ĐỂ TA CÙNG TRẢ LỜI CHO 3 CÂU HỎI:
1. QUẦN ĐẢO HOÀNG SA VÀ MỘT SỐ ĐẢO THUỘC QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA ĐÃ BỊ XÂM CHIẾM NHƯ THẾ NÀO?
2. KHẢ NĂNG GIỮ CHỦ QUYỀN BIỂN, ĐẢO CỦA TA HIỆN NAY?
3. KHẢ NĂNG THU HỒI CHỦ QUYỀN BIỂN, ĐẢO ĐÃ BỊ CHIẾM?

Trả lời cho câu hỏi thứ nhất:
QUẦN ĐẢO HOÀNG SA VÀ MỘT SỐ ĐẢO THUỘC QUẦN ĐẢO TRƯỜNG SA BỊ XÂM CHIẾM NHƯ THẾ NÀO?
Lịch sử cho thấy kể từ lần thứ nhất năm 1946, trong tình thế đất nước ta ngàn cân treo sợi tóc trước sự trở lại của người Pháp và đó cũng là lúc Liên Hiệp Quốc yêu cầu người Trung Quốc (đó là 20 vạn quân Tưởng Giới Thạch) đến giải giáp quân Nhật. Lúc đó, khoảng trống có lợi cho Trung Quốc, họ ra đòn. Họ cũng tranh thủ chiếm luôn đảo Phú Lâm (thuộc quần đảo Hoàng Sa) và đảo Ba Bình (thuộc quần đảo Trường Sa). Năm 1949, Trung Quốc giải phóng thành lập nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, họ đã tiếp tục lộ rõ ý đồ chiếm các đảo của Việt Nam.
Lần thứ hai vào năm 1956, sau hiệp định Geneva, người Pháp phải rút đi, để lại quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho chính quyền tay sai Mỹ tiếp quản, quân đội Ngụy lúc này chưa mạnh, chưa có tàu nên Trung Quốc chiếm gần như toàn bộ phần phía đông của quần đảo Hoàng Sa. Lần thứ ba là năm 1959 họ ra đòn nhưng không thành công. Trung Quốc mang quân qua chiếm nốt phần phía Tây của quần đảo Hoàng Sa nhưng Ngụy quân VNCH đã có mặt ở đó.
Lần thứ tư là năm 1974, Trung Quốc mang quân tấn công phần phía tây quần đảo Hoàng Sa đang do quân đội Ngụy VNCH quản lý. Theo tài liệu của Bộ Ngoại giao Việt Nam, trong chuyến thăm của Tổng thống Nixon tới Trung Quốc năm 1972, Trung Quốc đã thoả thuận với chính quyền Nixon một cuộc mua bán bẩn thỉu trên lưng nhân dân Việt Nam, thể hiện trong Thông cáo Thượng Hải. Theo đó, Trung Quốc mưu toan dùng “con bài Việt Nam” để ngoi lên địa vị một cường quốc lớn, bình thường hoá quan hệ Trung - Mỹ và giải quyết vấn đề Đài Loan. Còn chính quyền Nixon có thể cứu vãn và khôi phục địa vị trên thế giới đã bị suy yếu nghiêm trọng do hậu quả của cuộc chiến tranh Việt Nam và bắt đầu thực hiện chiến lược “Việt Nam hoá chiến tranh”. Do vậy, chính quyền Nixon đã không có bất cứ động thái nào đáp ứng lời cầu cứu của chính quyền VHCN khi quần đảo Hoàng Sa bị Trung Quốc xâm lược. Đã vậy, Mỹ còn trực tiếp can thiệp không cho Thiệu dùng không quân tại Đà Nẵng ra đánh chiếm lại Hoàng Sa. Đại sứ Mỹ tại Sài Gòn đe dọa cắt viện trợ, buộc Thiệu phải thu hồi lệnh.
Ngày 14/3/1988, quân đội chúng ta vẫn đang làm nhiệm vụ thời chiến ở biên giới Tây Nam và phía Bắc. Thời điểm đó, chúng ta cũng bị cấm vận bốn bề, bị bao vây cô lập không khác gì Triều Tiên hiện nay khi chỉ có 13 nước ủng hộ ta, còn lại đều lên án ta xâm lược Campuchia do nghe theo Mỹ và Trung Quốc tuyên truyền. Thời cơ đó Trung Quốc đã đưa quân vào chiếm đảo Gạc Ma ở quần đảo Trường Sa.

Trả lời cho câu hỏi thứ hai:
KHẢ NĂNG GIỮ CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO CỦA TA HIỆN NAY?

Âm mưu của Trung Quốc và quyết tâm của ta?
Đảng ta đã nhận định: “Độc chiếm Biển Đông là âm mưu xuyên suốt các đời lãnh đạo Trung Quốc”. Từ năm 1946 đến nay Trung Quốc đã 5 lần đánh chiếm đảo của ta trên Biển Đông.
Ngày nay, Trung Quốc còn âm mưu đó không hẳn ai cũng rõ. Tham vọng đường lưỡi bò và quân sự hóa Biển Đông là một minh chứng nhưng ít ai biết rằng Lãnh đạo Trung Quốc đã hỏi Tướng lĩnh Quân giải phóng Trung Quốc: “Nếu đánh chiếm toàn bộ Trường Sa thì có chiếm được không, bao lâu thì chiếm được?”
Hiện nay, Trung Quốc đang âm mưu TẠO THẾ, TẠO LỰC và CHỜ THỜI để độc chiếm Biển Đông.
VỀ TẠO THẾ, Trung Quốc đang xây dựng thế trận liên hoàn từ Không quân, Hải quân, thế bố trí chiến lược các lực lượng và điểm tựa trên Biển Đông, kể cả sử dụng Campuchia như một con bài gây sức ép vào sau lưng Việt Nam cũng nằm trong thế trận chúng dựng lên.
VỀ TẠO LỰC, Trung Quốc đã cải tổ Quân đội, giảm vai trò của Lục quân, tập trung tăng cường phát triển Hải quân. Quân sự hóa các đảo đã chiếm giữ, xây dựng sân bay, cảng trú cho tàu thuyền, đưa tên lửa và ra đa lên các đảo ở Biển Đông, đóng mới hàng loạt chiến hạm, tàu sân bay...
VỀ CHỜ THỜI, theo các bạn, khi nào là thời cơ để họ đánh chiếm đảo của ta? Nhìn lại những lần Trung Quốc đánh chiếm đảo của ta thì chúng ta thấy, họ đều tận dụng thời cơ đất nước chúng ta loạn lạc, suy yếu, bị bao vây cô lập để đánh chúng ta. Tương lai cũng sẽ như thế, họ đợi chúng ta mất ổn định chính trị xã hội, đất nước rối loạn kích động thế giới can thiệp cô lập. Đó là thời cơ để ra tay. Họ có đủ thế, đủ lực nhưng thời cơ chưa đến thì họ không bao giờ ra tay. Vì vậy, phải giữ vững hòa bình, ổn định cho đất nước, không để xảy ra bạo loạn diện rộng để kẻ thù có thời cơ thôn tính biển đảo của ta. Đó là lý do, nguyên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang tiếp xúc cử tri Thành phố Hồ Chí Minh đã nói: “Đồng bào hãy yêu nước bằng cái đầu lạnh và trái tim nóng”, có như thế thì ta mới đủ tỉnh táo, sáng suốt để đấu trí với kẻ thù. Các cụ đã dạy: “Cả giận, mất khôn”, khi cái đầu nóng thì hành xử sao khôn ngoan được, chỉ tạo cớ cho kẻ thù mà thôi.
Về quyết tâm của ta: Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng khi tiếp xúc cử tri đã nói: “Mất đảo là mất nước”. Vậy mất nước thì chúng ta sẽ làm gì? Các bạn đã có câu trả lời cho mình rồi.
Âm mưu của địch là vậy, quyết tâm của ta là thế. Vậy khả năng của ta đến đâu?
Xét ở mặt đối tượng. Ở thế đối đầu 2 quốc gia bất kỳ thì người ta xét trên 4 mặt sức mạnh răn đe: Một là, răn đe về kinh tế, hai là răn đe về ngoại giao, ba là răn đe về chính trị, bốn là răn đe về quân sự.
Về kinh tế, quy mô nền kinh tế Trung Quốc gấp 86 lần Việt Nam, với ta là con Trâu thì với họ chỉ là bó rau muống. Tuy nhiên, kinh tế Việt Nam hoàn toàn không lệ thuộc kinh tế Trung Quốc, đòn kinh tế không răn đe được Việt Nam.
Về ngoại giao, Việt Nam ở thế chính nghĩa, được cả thế giới ủng hộ, trừ một vài nước bị khống chế về lợi ích với Trung Quốc mà có tiếng nói bất lợi cho Việt Nam. Ví dụ trong vụ giàn khoan Hải Dương 981, cả thế giới đứng về phía Việt Nam, đó là kết quả của cuộc đấu tranh ngoại giao và tuyên truyền quyết liệt. Về ngoại giao, trong vụ này Trung Quốc đã thua ta.
Về chính trị, chính trị Trung Quốc có nét tương đồng Việt Nam, đều do Đảng Cộng sản lãnh đạo. Tuy nhiên, Trung Quốc không răn đe được Việt Nam về chính trị. Bằng chứng là Việt Nam đã đập lại Trung Quốc năm 1979 khi Trung Quốc xâm phạm biên giới Việt Nam. Thực tế, trong lịch sử chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa duy trì được sự độc lập khi không chấp nhận cho Trung Quốc đem quân tới Việt Nam trực tiếp tham chiến hoặc can thiệp vào đường lối chiến lược của mình. Có những lúc Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã từ chối nhận viện trợ của Trung Quốc nếu khoản viện trợ đó đi kèm những điều kiện được xem là vi phạm chủ quyền của Việt Nam. Trung Quốc đã từng đề nghị đưa cả chục vạn dân quân sang xây dựng đảm bảo toàn bộ tuyến đường Trường Sơn cho Việt Nam nhưng Việt Nam đã từ chối dù lúc đó ta rất cần. Ngày nay thì sao? Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng tranh cãi trực tiếp với Tổng Bí thư, Chủ tịch nước CHND Trung Hoa Hồ Cẩm Đào về chủ quyền Biển Đảo. Bước vào Hội nghị, ông Đào nói: “Tây Sa, Nam Sa là chủ quyền của Trung Quốc, nếu Trung Quốc không thu hồi thì nhân dân Trung Quốc không tin vào Đảng Cộng sản Trung Quốc”. Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nói: “Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam, nếu Đảng Cộng sản Việt Nam không giữ được chủ quyền Hoàng Sa, Trường Sa thì nhân dân Việt Nam cũng không tin Đảng Cộng sản Việt Nam. Đài Loan là của Trung Quốc, Trung Quốc không thu hồi tại sao nhân dân Trung Quốc vẫn tin Đảng Cộng sản Trung Quốc?” Hồ Cẩm Đào cứng lưỡi không biết nói gì, nhìn lên trần nhà (theo lời kể của Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn nguyên Cục trưởng Cục Tuyên huấn).
Về quân sự, Trung Quốc được đánh giá mạnh gấp 10 lần Việt Nam. Binh pháp Tôn Tử chỉ ra: “Phép dụng binh, gấp mười lần địch thì bao vây, gấp năm lần địch thì tấn công, gấp đôi chì chia ra mà đánh, bằng địch thì phải đánh khéo, kém địch thì rút, tránh giao tranh với địch. Binh yếu mà đánh thẳng tất bị bắt làm tù binh”. Nhưng với Việt Nam thì phép dụng binh này của Tôn Tử không áp dụng được vì Việt Nam chuyên đánh với thằng mạnh gấp trăm lần mình, chứ 10 lần ăn thua gì.
 Đảng ta xác định: “Xây dựng Quân đội nhân dân Việt Nam cách mạng, chính quy, tinh nhuệ, từng bước hiện đại, tập trung xây dựng Hải quân, PKKQ, thông tin tác chiến điện tử tiến thẳng lên hiện đại”. Vậy chúng ta đã làm gì để xây dựng tiềm lực quân sự đủ sức răn đe:
Về vũ khí:
Với Hải quân, chúng ta đã mua 6 tầu ngầm Ki lô 636, đặt thêm những tính năng hiện đại vượt trội, đặc biệt là khả năng phóng tên lửa đối đất Club B, loại tên lửa hải đối đất này có tầm bắn tới gần 280km, sức hủy diệt vô cùng lớn, đủ để xóa sổ 1 đảo nhỏ hay đánh chìm một chiếm hạm lớn cỡ tàu sân bay chỉ bằng 1 phát bắn, làm tê liệt căn cứ tầu ngầm, tàu mặt nước của đối phương. Đó là lý do, Trung Quốc điên cuồng tìm cách ngăn chặn Việt Nam sở hữu loại tên lửa này, tiếc cho Trung Quốc là hợp đồng đã được ký và tên lửa đã được chuyển giao cho Việt Nam trước khi Trung Quốc kịp can thiệp. Bên cạnh tầu ngầm ta trang bị nhiều tầu mặt nước có khả năng tác chiến mạnh, tốc độ cao, hỏa lực mạnh với những cú đốt chết người như “Tia chớp- Molniya ” Gepard 3.9, và rất nhiều tàu tên lửa nhỏ “Ong độc”, nhỏ nhưng bay cực nhanh và đốt cực đau.
Với dải bờ biển dài, chiều sâu phòng thủ biển nằm trong tầm tên lửa bờ (tên lửa đất đối hải), đó là ưu thế lớn. Chúng ta có 1 chiến hạm không bao giờ chìm đó chính là đất liền. Bộ 3 hệ thống tên lửa phòng thủ bờ cực mạnh của Hải quân Việt Nam gồm Redut-M, 4K51 Rubezh và tổ hợp K-300P Bastion-P, bán kính tác chiến từ 300km đến 500km. Tổ hợp K-300P Bastion-P là hiện đại nhất, đầu đạn nặng gần 1 tấn, tốc độ bay lớn, độ chính xác cao, uy lực cực mạnh, đủ để xé đôi một chiến hạm cỡ lớn chỉ với 1 phát bắn. Đến nay, Mỹ vẫn chưa có biện pháp hiệu quả để khắc chế loại tên lửa này.
Với PKKQ, ta có các máy bay hiện đại Su -30 MK2 có bán kính tác chiến bao trùm Đông Nam Á, được thiết kế chuyên tác chiến Biển, là loại tiêm kích đa năng mang bom, tên lửa đối không và đặc biệt là tên lửa đối hải diệt tàu mặt nước hiện đại với uy lực lớn. Về tên lửa phòng không ta có nhiều loại, nhiều tầng, nhiều lớp, hiện đại nhất là S -300 PMU1 và tương lai sẽ trang bị hiện đại hơn.
Bên cạnh việc mua sắm vũ khí ta cũng đẩy mạnh nghiên cứu chế tạo, những năm qua ta đã cử hàng nghìn học viên đi nghiên cứu học tập về khoa học chế tạo vũ khí ở Nga và các nước phát triển đồng thời tiếp nhận bàn giao công nghệ, tự phát triển công nghệ chế tạo tên lửa các loại đủ để tự chủ vũ khí hiện đại trong tương lai, đáp ứng yêu cầu bảo vệ Tổ quốc.
Về chiến thuật tác chiến biển:
Ta sử dụng chiến thuật tác chiến phi đối xứng, chống tiếp cận để phát huy tối đa lợi thế địa hình của ta. Ngoài ra ta có khả năng khống chế Biển Đông, khóa chặt đường Biển, đánh vào hậu cần của địch. Ta biết rằng 1/3 lượng hàng hóa của thế giới đi qua Biển Đông, 2/3 lượng hàng hóa và dầu khí Trung Quốc nhập khẩu để duy trì nền kinh tế đều đi qua Biển Đông. Nếu thiếu dầu khí và hàng hóa 3 tháng thì kinh tế Trung Quốc khủng hoảng. Máy bay, tầu chiến Việt Nam cứ nện cho chìm vài chiếc tàu hàng Trung Quốc thì bố nó cũng không dám chạy qua nữa. Đó cũng là lý do, “Tướng Trung Quốc báo cáo lãnh đạo Trung Quốc là chiếm Trường Sa 1 tuần là được nhưng không giữ được. Lãnh đạo Trung Quốc nói, chiếm không giữ được thì chiếm làm gì”. Nếu nó đánh ta gãy 1 tay mà ta cứ ôm tay khóc là nó đánh ngay, nhưng nếu nó đánh ta gãy 1 tay mà ta lại đấm nó gẫy răng thì nó sẽ phải suy nghĩ lại. Gẫy răng thì sẽ không được đẹp trai lại còn phải húp cháo cả tuần. Nó sẽ phải cân nhắc.

Trả lời cho câu hỏi thứ ba:
KHẢ NĂNG THU HỒI CHỦ QUYỀN BIỂN ĐẢO ĐÃ BỊ CHIẾM?

Câu hỏi đặt ra là chúng ta thu hồi chủ quyền Hoàng Sa bằng vũ lực hay bằng cách nào?
Thực lực quân sự của ta không thể dùng vũ lực để thu hồi. Vậy chúng ta có thể dựa vào một nước lớn khác như Mỹ để dùng vũ lực được không? Chúng ta không thể dựa vào Mỹ, lịch sử Mỹ chỉ chuyên đi xé nhỏ các nước chứ chưa bao giờ giúp nước nào mở rộng lãnh thổ. Chúng ta cũng không quên Mỹ đã bắt tay Trung Quốc bán Hoàng Sa ngay trên lưng chúng ta. Mỹ cũng xui dại Ucraina tiêu hủy các chiến hạm hải quân, các máy bay và tên lửa chiến lược để nhận sự bảo kê của Mỹ. Kết quả, Nga thu hồi C-rưm, Mỹ giương mắt ếch lên nhìn, Mỹ chỉ to mồm xui dại trẻ con chứ Mỹ dại gì xung đột quân sự trực tiếp với Nga, chẳng có lợi ích kinh tế gì, ú ớ mà gấu Nga điên lên thì chỉ có vỡ mồm. Lượng vũ khí hạt nhân của Trung Quốc chỉ đứng sau Nga, 1 phần nhỏ phát nổ cũng đưa trái đất về kỷ băng hà. Mỹ đang sống sướng, tội gì phải chết.
Vậy thu hồi bằng cách nào?
Chỉ có 1 con đường là đấu tranh bằng pháp lý. Muốn đấu tranh thắng lợi phải biết đợi thời cơ để ra đòn quyết định. Quá trình chờ thời là quá trình ta xây dựng, chuẩn bị thế và lực chứ không phải đứng yên chờ thời. Giống như Cách mạng tháng Tám 1945, nếu nổ ra sớm, thời cơ chưa đến chúng ta sẽ thất bại. Philippines kiên Trung Quốc thắng lợi nhưng kết quả chẳng làm gì được Trung Quốc. Trung Quốc có thể vượt Mỹ nhưng thời điểm đó chắc chắn luật pháp quốc tế trong đó có Luật biển sẽ có hiệu lực mạnh hơn. Tiếng nói của các nước được tôn trọng hơn. Trong khi đó Trung Quốc cũng còn rất nhiều vấn đề phải giải quyết, Trung Quốc còn vấn đề dân tộc, vấn đề các khu tự trị, vấn đề Đài Loan... năm 1930-1931 chẳng ai biết được thời cơ Tổng khởi nghĩa sẽ đến vào năm 1945. Hiện nay chúng ta cũng không thể biết khi nào là thời cơ để chúng ta kiện Trung Quốc và ra đòn quyết định, có thể 5 năm, 10 năm hoặc lâu hơn nữa nhưng thời cơ nhất định tới, chỉ cần chúng ta đoàn kết và tự tin, giữ cho đất nước ổn định và phát triển thì thời cơ sẽ đến. Dùng cái đầu nóng, dùng bạo lực hay dựa hết vào ngoại bang giúp đỡ thì chẳng những không có cơ hội thu hồi mà có thể chúng ta còn mất cả những những đảo đang đứng chân.
NGUYỄN MẠNH TUÂN

Thứ Bảy, 15 tháng 6, 2019

TẠI SAO QUỐC HỘI KHÔNG CHẤP THUẬN TIẾNG ANH LÀ NGÔN NGỮ THỨ 2 CỦA VIỆT NAM?

Trước tiên, bạn phải hiểu rõ cụm từ “ngôn ngữ thứ 2” là gì thì mới hiểu được nguyên nhân và lý do tại sao Quốc hội lại không chấp thuận tiếng Anh là ngôn ngữ thứ hai. Bấy lâu nay nhiều người thường nhầm lẫn giữa “ngoại ngữ” và “ngôn ngữ thứ 2”. Chính xác tiếng Anh là ngoại ngữ cho người Việt Nam bởi vì nó được sử dụng để giảng dạy ở trường lớp như là một môn học và không bắt buộc bạn phải giỏi hay thông thạo tiếng Anh.

TẠI SAO QUỐC HỘI KHÔNG CHẤP THUẬN TIẾNG ANH LÀ NGÔN NGỮ THỨ 2 CỦA VIỆT NAM?
Kết quả biểu quyết thông qua Luật Giáo dục (sửa đổi) không có quy định về ngôn ngữ thứ 2.
Đất nước chúng ta có 54 dân tộc, mỗi dân tộc đều có một ngôn ngữ đặc sắc riêng và thậm chí tiếng Kinh (tiếng Việt) cũng chỉ là ngôn ngữ thứ hai của họ.
Trích Hiến pháp 2013 quy định: “Ngôn ngữ quốc gia là tiếng Việt. Các dân tộc có quyền dùng tiếng nói, chữ viết, giữ gìn bản sắc dân tộc, phát huy phong tục, tập quán, truyền thống và văn hóa tốt đẹp của mình”“công dân có quyền xác định dân tộc của mình, sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ, lựa chọn ngôn ngữ giao tiếp” (các điều 5, 42), chưa quy định về ngôn ngữ thứ hai.

Ngôn ngữ thứ 2 được sử dụng như thế nào?

Ngôn ngữ thứ 2 là ngôn ngữ được sử dụng thường xuyên, liên tục trong đời sống, người nói sử dụng ngôn ngữ trong các tình huống giao tiếp tự nhiên, hàng ngày của đời sống.
Nó cũng sẽ được sử dụng tương tự như tiếng mẹ đẻ (tiếng Việt) trong giao tiếp hàng ngày.

Tạo sao không nên chọn tiếng Anh làm ngôn ngữ thứ 2?

Với việc chọn tiếng Anh để làm ngôn ngữ thứ 2 sẽ gây ra rất nhiều mặt tiêu cực.
Chúng ta biết rõ tâm lý của người Việt là “rất sính ngoại”, họ sẽ sẵn sàng lạm dụng tiếng Anh mọi lúc mọi nơi, gây khó chịu cho những người không biết tiếng Anh hoặc không giỏi tiếng Anh. Thậm chí, giá trị của tiếng mẹ đẻ có thể bị mất đi hoặc có thể sẽ bị ít sử dụng về sau.
Nếu chọn tiếng Anh làm ngôn ngữ thứ 2 thì tiếng Việt và tiếng Anh sẽ là hai ngôn ngữ chính của Việt Nam và người Việt sẽ bị bắt buộc phải học và thành thạo cả hai. Rất nhiều người cho đến thời điểm bây giờ không muốn phải học tiếng Anh, để họ có thể dành thời gian học những thứ tiếng khác như là tiếng Trung, Hàn và Nhật…

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta quyết định tiếng Anh là ngôn ngữ thứ 2?

Nếu ta quyết định tiếng Anh là ngôn ngữ thứ 2 thì nó sẽ được sử dụng phổ biến và thường xuyên như tiếng Việt. Các văn bản, giấy tờ hành chính đều sẽ “có thể” được sử dụng bằng tiếng Anh. Điều này sẽ gây khó khăn rất lớn cho những người chưa được tiếp xúc với tiếng Anh bao giờ.
Và nếu đề xuất tiếng Anh là ngôn ngữ thứ 2 ở Việt Nam thì 53 dân tộc còn lại “có thể” sẽ không phải học tiếng Việt, trong khi đây là ngôn ngữ Quốc gia được ghi ở Hiến pháp.

Không chấp thuận tiếng Anh thì đồng nghĩa là chúng ta phải học tiếng Trung?

Hoàn toàn sai, chúng ta không hề phải học tiếng Trung và tiếng Trung cũng sẽ không bao giờ được chấp thuận là ngôn ngữ thứ 2 của Việt Nam.
Ấy vậy mà có những kẻ thiếu hiểu biết đã giãy nảy lên để phản đối Quốc hội về việc “không chấp thuận tiếng Anh là ngôn ngữ thứ 2” và chúng bắt đầu bài ca “chỉ có tiếng Trung Quốc là sẽ được chấp nhận”.
Cái tâm lý của những kẻ “sợ Tàu”, cứ hễ thấy Việt Nam mình hợp tác với Trung Quốc về vấn đề gì đó là bắt đầu “gào thét” trên mạng rằng “Chính quyền Việt Nam bán nước cho Trung Quốc”, nào thì “nịnh bợ Trung Quốc”, bờ la bờ la… Vậy đầu óc chúng chỉ có suy nghĩ đến vậy là cùng thôi sao?
Theo chia sẻ của bản thân tôi, là một người biết tiếng Anh, có thể giao tiếp và sử dụng tiếng Anh trong đời sống hàng ngày, nhưng tôi vẫn sẽ chưa chấp nhận tiếng Anh là một ngôn ngữ thứ 2 bởi vì chúng ta không bắt buộc phải học nó hoàn toàn mặc dù nó là một ngôn ngữ quốc tế và đang trong xung hướng hội nhập quốc tế.
Việc lựa chọn tiếng Anh là ngôn ngữ thứ 2 thì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn về sau và tiếng Việt có thể bị mất đi giá trị bản sắc. Vấn đề này sẽ cần phải có thêm thời gian để xem xét lại rất nhiều trước khi ra quyết định.
Qua đây, tôi có ba điều muốn nhắn nhủ:
- “Hãy dành thời gian cho những ngôn ngữ mà bạn thực sự muốn học và nó sẽ là cầu nối cho sự nghiệp tương lai của bạn”
- “Chúng ta hoà nhập chứ không hoà tan”
- “Bảo dân trí thấp lại tự ái”
Nguyễn Trọng Hiệp

Thứ Năm, 6 tháng 6, 2019

CURACAO LÀ NƯỚC NÀO, BÓNG ĐÁ CỦA HỌ RA SAO?


Bàn thắng ở phút 90+4 của Anh Đức đã giúp đội tuyển Việt Nam đánh bại Thái Lan tối 05/6 và giành quyền vào chơi trận chung kết King’s Cup 2019 gặp Curacao. Tuy nhiên, nhiều cổ động viên thắc mắc, Curacao là nước nào mà họ chưa từng nghe tới và nền bóng đá của họ ra sao?


CURACAO LÀ NƯỚC NÀO, BÓNG ĐÁ CỦA HỌ RA SAO?
Curacao là một đảo quốc nằm ở phía nam của biển Caribe, gần bờ biển Venezuela.

Curacao nằm ở đâu?

Curacao (viết chính xác là Curaçao) là một đảo quốc nằm ở phía Nam của biển Caribe, gần bờ biển Venezuela. Hòn đảo này là một quốc gia phụ thuộc, nằm trong Vương quốc Hà Lan.
Thủ đô và thành phố lớn nhất của Curacao là Willemstad, đây là đảo lớn nhất và cũng đông dân cư nhất, với diện tích 444 km2 đất liền.

Vài nét về Curacao:

Ngôn ngữ chính thức: Tiếng Hà Lan, tiếng Papiamento, tiếng Anh.
Đơn vị tiền tệ: Gulden Antille thuộc Hà Lan
Tổng diện tích: 454 km2
Dân số (năm 2017): 160.337 người
GDP (năm 2012): 5,6 tỉ USD

CURACAO LÀ NƯỚC NÀO, BÓNG ĐÁ CỦA HỌ RA SAO?
Quốc kì của Curacao.
Là một quốc gia nhỏ tại châu Mỹ và nằm tại vịnh Caribe nên nước này có khí hậu mát mẻ, thiên nhiên tươi đẹp và là thiên đường du lịch.
Cuộc sống người dân nơi đây (đa phần là người Hà Lan nhập cư) tương đối thanh bình.
Du lịch cũng rất phát triển với nguồn lợi hải sản tuyệt ngon, những bãi cát dài vô tận cùng ánh nắng vàng tràn ngập khắp nơi do nằm gần xích đạo.

Đội tuyển Curacao có mạnh không?

Thực tế, trong các giải đấu quốc tế hay của châu Mỹ, đội Curacao đúng là “không tên tuổi”. Tuy nhiên, một vài cái tên đáng chú ý trong đội hình Curacao đang chơi bóng tại Hà Lan và Anh khi nhắc đến có thể nhiều người Việt cũng biết.

CURACAO LÀ NƯỚC NÀO, BÓNG ĐÁ CỦA HỌ RA SAO?
Đội hình đội tuyển Curacao có nhiều cầu thủ đang chơi bóng tại Anh và Hà Lan.
Ví dụ, thủ môn Eloy Room đang chơi cho PSV Eindhoven, cao 1m90; trung vệ Darryl Lachman đang chơi cho PEC Zwolle, cao 1m89; hậu vệ Shermar Martina đang chơi cho MVV Maastricht, cao 1m80; hậu vệ đội trưởng Cuco Martina (chơi cho Feyenoord, cao 1m85).
Trong khi đó các tiền vệ Shermaine Martina (cao 1m81); tiền đạo Gervane Kastaneer cao 1m85; hay tiền vệ Leandro Bacuna chơi cho Cardiff, cao 1m87 cũng là những cái tên rất đáng chú ý.
Đáng chú ý, do hấp thụ nền bóng đá phương Tây nên các cầu thủ Curacao có lối chơi bóng rất hiện đại. Vị trí thứ 82 trên bảng xếp hạng FIFA mà đội tuyển Curacao đang nắm giữ không phải tự nhiên mà có.
Nhìn cách đội tuyển Curacao đánh bại Ấn Độ với tỉ số 3-1 cho thấy, đẳng cấp của họ với các đội bóng châu Á là khá chênh lệch. Họ hoàn toàn xứng đáng là đối thủ của đội tuyển Việt Nam tại trận chung kết King’s Cup 2019.

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2019

LÁ THƯ KHÔNG GỬI

Bố ạ! Đây là lần đầu tiên con ngồi viết thư cho bố. Con đã nghĩ rằng, có lẽ con chẳng có gì nhiều để nói với bố. Vì thực ra chưa khi nào bố dành nhiều thời gian cho con; nói chuyện hoặc vui chơi với con như cách của những người cha khác vẫn làm. Bố lúc nào cũng bận những việc gì đó, mà con và mẹ đều không biết.
Con nhớ mãi ngày con lên cấp hai, buổi học đầu tiên của năm học mới, cô giáo cho chúng con tự giới thiệu về mình và gia đình. Lúc đến lượt con, con đã rất dõng dạc: “Tớ là Hùng, tớ thích truyện Dế mèn phiêu lưu ký. Mẹ tớ là Hạnh, cán bộ thư viện, bố tớ là Mạnh, công an”.

LÁ THƯ KHÔNG GỬI

Không hiểu sao, khi con vừa kết thúc phần giới thiệu của mình thì cả lớp đều quay lại nhìn con với vẻ khó hiểu. Con nghĩ là mình đã nói sai gì đó. Nhưng làm sao có thể sai được, khi nói về bố mẹ mình?
Đến giờ ra chơi, các bạn chạy hết ra sân, chỉ còn mình con ngồi yên tại chỗ. Hình như không ai muốn rủ con ra chơi cùng. Con lủi thủi đi ra ngoài cửa lớp, lủi thủi đi dọc theo dãy hành lang mà không biết mình nên đi đâu, làm gì. Đúng lúc đó con nghe có tiếng “xì” rất to cất lên ở góc cây bàng. Con nhận ra đó là bạn Lan và Hoa, ngồi trên con một bàn.
- Úi giời công an ấy à. Mẹ tớ bán hàng, mấy ông công an rỗi việc, cứ lượn quanh quán của mẹ tớ suốt. Ngày lễ tết nào cũng đến “hỏi thăm”. Cậu biết “hỏi thăm” cái gì không?
Lan chưa kể hết câu thì cả Lan và Hoa đều đã cười phá lên. Hoa hào hứng tiếp lời:
- Chỗ nhà tớ ngày nào cũng tắc đường. Công an thì chả bao giờ thấy xuất hiện. Mà hôm trước tớ đọc báo thấy công an nhận hối lộ còn đòi bắt giam người ta nữa. Buồn cười thế không biết. Bố tớ bảo tớ cứ học thật giỏi, lớn lên kinh doanh với bố tớ. Bố tớ sẽ mua ôtô cho tớ còn đẹp hơn cái xe bây giờ bố tớ đang đi cơ. Chứ công an ấy à, tớ ghét nhất trên thế giới này.
Tai con ù đi. Mặt con nóng bừng bừng. Con cuống cuồng trở về lớp học, trong tâm trạng của người như vừa làm việc gì xấu sợ bị phát hiện. Cả buổi học hôm đó, con không nói với ai một lời nào. Con thấy ghét tất cả các bạn. Con ghét bố. Con ghét cả con nữa. Con tự hứa với mình, sẽ không bao giờ tiết lộ cho mọi người biết bố là công an.
...
Nhiều lúc con tự hỏi: sao bố là công an mà chẳng bao giờ con thấy bố mặc sắc phục chỉnh tề và dắt súng bên hông. Như thế có phải oai vệ không? Cũng chưa bao giờ con thấy bố xuất hiện trên báo để con có thể mang đến khoe với các bạn rằng bố tớ không như các bạn nghĩ đâu. Đằng này bố chỉ mặc áo phông quần bò, và đi vắng quanh năm suốt tháng. Có lúc bố để tóc dài, râu cũng dài, con nhìn mà thấy sợ.
Đến ngày nghỉ, các bạn hỏi con có được bố mẹ cho đi đâu chơi không, con không dám trả lời. Thậm chí con không nhớ nổi lần gần nhất bố cho hai mẹ con đi chơi là khi nào. Quanh năm suốt tháng chỉ có hai mẹ con lầm lũi đi ra đi vào trong căn nhà tập thể cạnh sông Tô Lịch, muỗi rào rào như trấu.
Bố làm công an thế nào con không biết, nhưng sao nhà mình bị người ta ném đá? Sao tường nhà bị người ta sơn đen loang lổ mà bố chẳng thể làm gì? Mẹ không dám cho con nghe điện thoại gọi đến. Có thời gian, mẹ và con đi đâu cũng có người đi theo. Mẹ phải gọi taxi đưa con sang nhà bà ngoại lánh tạm. Nhà bà thì xa, con phải dậy rất sớm để đi học cho kịp giờ. Ngồi sau lưng cậu Cường để đến lớp, con ngủ gà ngủ gật, có hôm suýt ngã xuống đường. Con tự hỏi: Sao bố chẳng ở nhà để bảo vệ hai mẹ con?
Có lúc con tự hỏi: Giữa công việc của bố và hai mẹ con, bố yêu bên nào hơn? Rõ ràng bố chẳng yêu gì mẹ và con. Nếu yêu con và mẹ, bố đã không đi biền biệt như thế. Nếu yêu con, mỗi khi đi công tác về, sao bố không có quà cho con, lại còn mắng con làm bài ẩu, mắng con học dốt thì sau này làm được trò trống gì.
Liệu có phải vì bố là bố con nên bố nghĩ mình có quyền mắng con? Con không học dốt. Bài tập hôm đó, con đã làm trong lúc sốt cao, người rất mệt. Tại sao bố không ở nhà để nhìn thấy điều đó? Bố không ở nhà chở con đi bác sĩ? Bao nhiêu ức chế dồn nén trong lòng, con đã gào lên “Con ghét bố. Con không cần bố”.
Bố nhìn chằm chằm vào con. Rồi bố lẳng lặng bỏ ra ngoài hút thuốc lá. Con sợ sệt đứng sau cánh cửa nhìn bố, nhưng không dám hỏi điều gì. Rất lâu, bố mới tiến lại gần con:
- Khi nào lớn, con sẽ hiểu công việc của bố, con trai ạ.
Con học sắp hết lớp sáu, lẽ nào lại chưa đủ lớn để hiểu, hả bố? Có điều gì mà bố lại không thể nói với con trai của mình? Bố chỉ tìm cách chống chế thế thôi. Con ghét bố!
...
Bố vẫn đi triền miên.
Lần nào cũng như lần nào, một tờ lịch xé vội đặt trên bàn với mấy dòng chữ nguệch ngoạc:
“Bố đi công tác. Yêu hai mẹ con”.
Thực ra bố có yêu con thật không?
Con đã từng nghĩ về điều này. Mẹ yêu con thì con biết. Mẹ chia sẻ mọi chuyện với con như một người bạn. Mẹ chăm chút cho con từng li từng tí. Con bị đứt tay, mà mẹ còn đau hơn cả con. Mẹ đứng đội trời mưa, chờ con thi xong. Mẹ ngồi gõ trống suốt trận đấu bóng có con tham gia, dù con biết mẹ không thích bóng đá. Còn bố? Bố chưa bao giờ dành cho con dù chỉ là một buổi tối.
Bố tất bật với những cuộc điện thoại, với những tin nhắn. Bố hối hả với những chuyến đi. Bữa cơm gia đình hiếm hoi có mặt bố, bố cũng chỉ ăn thật nhanh rồi bỏ ra phòng khách xem thời sự. Nếu có nói gì đó với hai mẹ con, lần nào bố cũng chỉ nói mấy câu “hai mẹ con vất vả quá”, “hai mẹ con phải cố gắng nhé”.
Có lần, vào kỳ nghỉ hè, bố trở về nhà sớm. Bố gọi con rất to:
- Con trai đâu, bố được nghỉ phép một tuần. Con thích đi đâu, bố sẽ cho con đi.
Hẳn là bố muốn chuộc lỗi với hai mẹ con? Con thấy mình như kẻ chiến thắng.
Biển. Con lập tức nghĩ ngay đến biển. Con thích ra biển. Các bạn lớp con đều đã biết biển, nhưng con thì chưa.
Mẹ bảo:
- Để em lấy phép cơ quan rồi cả nhà mình đi biển nhé.
Tối hôm ấy, con toàn nằm mơ thấy biển. Con thấy mình có đôi chân lướt đi được trên mặt nước. Con thấy những con cá biết nói tiếng người.
Ngày hôm sau, mẹ tất bận chuẩn bị đồ cho cả nhà đi nghỉ. Bộ đồ bơi, kính lặn. Và còn có cả chiếc diều mẹ mua cho con tuần trước nữa. Cả nhà mình như mở hội. Con thấy mẹ hát khe khẽ trong lúc sấy tóc.
Đêm đó, cả nhà mình đi ngủ sớm để mai lên đường.
Chuyện lẽ ra là như thế.
Nếu không có cuộc điện thoại lúc nửa đêm.
Bố hối hả trở dậy. Đi ra phòng khách để nghe điện. Cả mẹ và con đều thức giấc, nín thở chờ bố nghe xong cuộc điện thoại. Bởi có lẽ cả mẹ và con đều sợ những cuộc điện thoại bất thường gọi đến lúc nửa đêm.
Bố nghe điện xong nhưng vẫn không trở vào giường ngủ. Con ngửi thấy mùi thuốc lá khét lẹt. Hình như lúc nào căng thẳng, bố toàn hút thuốc.
Mẹ ôm con vào lòng, xoa lưng cho con, giọng thầm thì khe khẽ:
- Thôi, ngủ đi con.
Mẹ nói thế thôi, nhưng con biết, mẹ cũng chẳng thể ngủ được.
Nỗi sợ của hai mẹ con không hề nhầm lẫn. Bố đã chẳng thể đi biển như đã hứa. Bố phải nhận nhiệm vụ khẩn cấp, và phải lên đường ngay, không được phép chậm trễ.
Hai mẹ con vẫn đi biển mà không có bố. Bộ đồ bơi của mẹ suốt chuyến đi, vẫn nằm yên trong túi.
...
Hai mẹ con trở về nhà, vắng bố.
Con đến trường, tất bật chuẩn bị cho năm học mới. Điện thoại cho mẹ, bố bảo bố đang ở xa lắm, chưa biết khi nào bố mới về được.
Bố biết không, thực ra thì con đã nhìn thấy bố. Con đã nhìn thấy sự DỐI TRÁ và PHẢN BỘI của bố.
Bố không hề đi công tác xa như bố bảo.
Hôm đó tan học, con đi bộ về nhà thì nhìn thấy bố. Trông bố khác lắm. Tóc bố vuốt keo bóng mượt. Áo sơ mi kẻ sọc là cứng li. Đằng sau bố là một cô rất xinh, váy đỏ ngắn đến đầu gối. Cô ôm ngang hông bố, má tì sát vào cổ bố. Hai người vừa đi vừa cười với nhau. Cô kia ôm bố rất chặt. Bố chở mẹ cũng chưa bao giờ mẹ ôm bố chặt thế.
Con đã không tin nổi vào mắt mình.
Tại sao bố vẫn ở trong thành phố mà bố không về nhà với mẹ, với con? Con nghi ngờ những chuyến công tác xa trước đây của bố. Có thể con chưa lớn trong mắt bố, nhưng con cũng hiểu được, đó là sự lừa dối.
Con đã thật sự thất vọng và đổ vỡ về bố.
Con chạy phăm phăm về nhà, định bụng sẽ kể cho mẹ nghe. Mẹ không việc gì phải chăm chút, chờ đợi một người chồng xấu xa như bố. Đầu con như có lửa. Con muốn đập phá một cái gì đó.
Mẹ đón con ở cửa ra vào, xanh xao, tiều tụy.
Mẹ đã ốm mấy hôm nay, đêm ho rất nhiều. Bố đã không hề biết điều đó. Thực ra ở gia đình mình, bố biết điều gì, hả bố? Nhìn mẹ, con không nỡ kể chuyện mình vừa gặp cho mẹ nghe. Mẹ làm sao chịu đựng nổi sự thực đau lòng ấy? Con tự hứa từ nay con sẽ yêu mẹ, chăm sóc mẹ nhiều hơn, không cần có bố.
Hai hôm sau bố trở về nhà. Áo phông, quần bò, bụi bặm và mệt mỏi. Khác hẳn với dáng vẻ bóng bẩy con đã bắt gặp ngày hôm trước, khi bố đi cùng cô áo đỏ. Trong túi quần áo bẩn bố đưa cho mẹ giặt, con đã nhận ra chiếc áo kẻ sọc. Và trong con lóe lên một âm mưu. Con đợi mẹ giặt sạch, phơi áo lên mắc rồi xách làn đi chợ, con mới thực hiện âm mưu của mình.
Con làm như tình cờ bút bị hỏng và vảy thẳng mực trong bút vào chiếc áo ấy. Chiếc áo đẹp đẽ bỗng chốc loang lổ vệt mực tím. Bố lao từ trong nhà ra, quất mạnh vào mông con. Thay vì gọi con là con, thì bố gọi con là “mày” - Mày vừa giở cái trò gì đấy hả Hùng?
Con đau vì bị bố đánh thì ít, đau vì bị bố gọi là “mày” thì nhiều. Con tiếp tục vảy nốt số mực còn lại trong bút vào áo bố và bỏ chạy ra ngoài cổng. Bố đã không đuổi theo con.
Buổi tối, mẹ tìm được con đói lả, đưa về nhà thì bố lại đã đi. Chiếc áo kẻ sọc không thấy treo trên dây phơi nữa.
Mẹ không biết chuyện gì xảy ra giữa hai bố con. Con thề sẽ không hé răng nói một lời nào.
Kể từ hôm đó, những lần bố đi công tác về, con luôn tìm cách trách mặt bố, tránh nói chuyện với bố. Con trở nên lầm lì và hay cáu bẳn.
Sợ bố buồn, mẹ phải phân bua: “Con nó đang khủng hoảng tuổi 13”.
Tất cả những chuyện này, chỉ có con và bố hiểu mà thôi. Tốt nhất là mẹ không nên biết.
...
Con đã nghĩ là mình luôn đúng, trong mọi trường hợp...
...
Một ngày, vào buổi tối, có một cô và một chú mặc sắc phục công an đến nhà mình. Con nhận ra cô mặc váy đỏ đi cùng bố hôm trước. Sao cô cũng là công an? Hai cô chú nói điều gì đó rất nghiêm trọng rồi đưa cho mẹ túi đồ của bố. Con nhìn thấy trong đó cả chiếc áo kẻ sọc loang lổ vết mực và một cuốn sổ nhỏ màu ghi nhạt.
Mẹ ngất xỉu ngay giữa phòng khách. Lúc tỉnh dậy, mẹ lao đến ôm chặt lấy con mà khóc, không giải thích một lời nào. Mẹ tiễn hai người ra cửa, giọng nghẹn ngào:
- Tự em sẽ nói cho cháu biết. Cảm ơn các anh chị.
Con lờ mờ đoán có chuyện khủng khiếp gì đó đã xảy ra. Nhưng đó là chuyện gì? Sao không ai nói với con? Sao lúc nào cũng coi con là trẻ con?
Mẹ xin nghỉ ốm ở nhà. Người mẹ mỏng như một dải lụa. Mắt lúc nào cũng ướt nước. Mẹ phải nhờ bác An hàng xóm đưa con đi học. Có bao nhiêu việc phải chuẩn bị cho một năm học mới. Cô giáo luôn nhắc nhở chúng con phải đi học đầy đủ.
Hôm đó là thứ hai, sau khi cô liên đội trưởng nhắc chúng con về việc tập đội hình đội ngũ cho lễ khai giảng sắp tới thì thầy hiệu trưởng xuất hiện. Mặt thầy nghiêm nghị. Thầy bảo:
- Trong thành phố chúng ta thời gian gần đây có những vấn đề an ninh bất ổn. Một nhóm tội phạm chuyên tổ chức bắt cóc các học sinh. Vừa qua tại trường tiểu học X, một lớp học gồm 32 em và một giáo viên đã bị nhóm tội phạm này khống chế trong nhiều giờ, hòng gây áp lực với chính quyền. Một chiếc sĩ công an đã dũng cảm mở đường máu, thu hút sự chú ý của bọn chúng, tạo điều kiện cho đồng đội ập vào giải thoát con tin và khống chế tội phạm. Anh đã bị hy sinh. Vụ việc này báo chí và truyền hình đã đưa tin, có thể các em đã nghe và đã đọc.
Nhưng thầy vẫn muốn nhắc nhở các em phải tự biết bảo vệ mình. Tan học các em phải về nhà ngay, không đi la cà một mình. Nhân dịp này toàn thành phố phát động phong trào học tập noi gương người anh hùng Hoàng Đức Mạnh dũng cảm hy sinh để bảo vệ bình yên cho thành phố, trường ta cũng tổ chức phong trào Nghìn hoa điểm mười dâng lên người anh hùng. Thông tin chi tiết các em có thể xem trên bản tin. Chúng ta sẽ dành một phút để mặc niệm người anh hùng Hoàng Đức Mạnh.
Con nghe đất dưới chân mình như sụt xuống. Hoàng Đức Mạnh! Sao lại là Hoàng Đức Mạnh? Con lao ra bản tin của nhà trường, nhìn trân trân vào bức ảnh bố trên tờ báo loang lổ vết nước mưa. Con không tin vào tai mình, không tin vào mắt mình nữa.
Bố ơi!
...
Một tháng trôi qua, mẹ vẫn chưa thể gượng dậy.
Cuốn sổ bìa màu ghi nhạt mẹ đặt trên bàn học của con. Trang đầu tiên bố viết: “Yêu thương gửi vợ và con trai”. Hình như bố linh cảm được việc ra đi của mình.
Bố viết về những đợt điều động bất thường. Tổ công tác của bố, hai người đã lớn tuổi đang chờ chế độ; một người vừa xin chuyển sang bộ phận khác; một người đã hy sinh trong một tai nạn trên đường làm nhiệm vụ. Nguy hiểm cận kề, mọi bất trắc có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Kể cả với những người thân. Bố không lo cho mình mà chỉ lo cho mẹ và con. Nhưng bố không thể bỏ nhiệm vụ.
Bố viết trong nhật ký:
“Con trai của bố, sẽ có lúc bố đưa con ra biển, bố dạy con tập bơi, dạy con không run sợ trước sóng dữ.
... Bố biết, lâu nay bố chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha tốt. Bố cũng mong ước về một tổ ấm gia đình với những niềm vui bình dị ngày thường. Nhưng bọn tội phạm vẫn hoành hành với mức độ tinh vi và xảo quyệt hơn. Bố là một người lính và người lính thì không được phép rời bỏ nhiệm vụ của mình. Bố đành có lỗi với vợ và con.
Sau này con lớn, con sẽ hiểu và tha lỗi cho bố...
Bàn học của con bố đã sửa. Hộp bút chì bố cũng đã gọt sẵn cho con. Bố lo lắng về tư thế ngồi học của con, nếu con không sửa thì dễ bị cận thị. Bố biết con thích môn văn và tiếng Anh. Biết tin con giành giải nhất môn Anh văn toàn thành phố, bố đã khoe với anh em trong tổ, ai cũng chia vui với bố. Bố luôn yêu con và tự hào về con”.
...
Bố, có thể con chưa lớn để hiểu hết mọi chuyện, nhưng con biết lâu nay con đã SAI, rất SAI bố ạ.
...
Con viết lá thư này, dù biết rằng bố chẳng bao giờ có thể đọc được nó. Nhưng nó sẽ là lá thư theo con đi suốt cuộc đời này. Để nhắc nhở với con rằng, con có một người cha như thế.
Sự anh hùng, đâu có cần phải nhiều lời, phải không bố???
(Sưu tầm)

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2019

DI CHÚC CỦA BÁC HỒ LÀ TÀI SẢN VÔ GIÁ CỦA DÂN TỘC

Cách đây gần 50 năm, ngày 02/9/1969, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã đi vào cõi vĩnh hằng, để lại nỗi tiếc thương vô hạn đối với đồng bào, chiến sỹ cả nước, kiều bào ta ở nước ngoài và bạn bè quốc tế. Trước lúc ra đi, Bác đã để lại di chúc thiêng liêng, là tài sản vô giá mà kết tinh trong đó là những điều cốt lõi về tư tưởng, đạo đức, phong cách của Người, để cho mỗi cán bộ đảng viên và nhân dân các thế hệ sau học tập và làm theo, nhằm xây dựng một đất nước Việt Nam ngày càng đàng hoàng hơn, to đẹp hơn, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh như mong muốn của Người.

DI CHÚC CỦA BÁC HỒ LÀ TÀI SẢN VÔ GIÁ CỦA DÂN TỘC

Di chúc đã để lại những điều căn dặn của Chủ tịch Hồ Chí Minh về đảng cầm quyền và sự lãnh đạo, cầm quyền của đảng; về chăm lo đối với con người và thế hệ trẻ; về quản lý xã hội, chính sách xã hội, an sinh xã hội sau khi cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của nhân dân ta giành thắng lợi. Di chúc là sự tổng kết lý luận và thực tiễn về sự nghiệp cách mạng vẻ vang của Đảng và nhân dân Việt Nam, là lý luận về đổi mới và tương lai phát triển của đất nước.
Tư tưởng Hồ Chí Minh được phản ánh trong di chúc, trước hết thể hiện quyết tâm chiến lược của Đảng, nhân dân, các lực lượng vũ trang của ta trong việc đánh bại chiến tranh xâm lược của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai, khẳng định niềm tin mãnh liệt vào thắng lợi cuối cùng là giải phóng hoàn toàn miền nam, thống nhất đất nước, nam bắc sum họp một nhà. Người đặt niềm tin vào sự tất thắng đó: “Cuộc chống Mỹ cứu nước của nhân dân ta dù phải kinh qua gian khổ, hy sinh nhiều hơn nữa, song nhất định thắng lợi hoàn toàn. Đó là một điều chắc chắn”. Tư tưởng Hồ Chí Minh phản ánh trong di chúc có tầm chiến lược, là những chỉ dẫn quan trọng cho Đảng trong việc hoạch định đường lối, phương hướng, xác định nhiệm vụ, kế hoạch, chính sách, chương trình hành động cho toàn Đảng, toàn dân, toàn quân đưa đất nước phát triển bền vững.
Đạo đức Hồ Chí Minh là điểm nổi bật cả trong tư tưởng và phong cách Hồ Chí Minh. Đạo đức mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đề cập trong di chúc là đạo đức cách mạng với hệ chuẩn mực giá trị cần, kiệm, liêm chính, chí công vô tư. Đó cũng là đạo đức hành động, mà điểm đặc biệt nhấn mạnh là đạo đức và sự tu dưỡng, rèn luyện đạo đức của cán bộ, đảng viên trong điều kiện đảng cầm quyền. Đó là đạo đức trong quan hệ giữa đảng với nhân dân, giữa nhà nước với nhân dân, sự quan tâm chăm lo của đảng đối với giáo dục, rèn luyện đạo đức trong các tầng lớp nhân dân, nhất là đối với thế hệ trẻ tương lai của đất nước. Người căn dặn: “Đảng ta là một đảng cầm quyền, mỗi đảng viên và cán bộ phải thật sự thấm nhuần đạo đức cách mạng, thật sự cần kiệm liêm chính, chí công vô tư. Phải giữ gìn đảng ta thật trong sạch, phải xứng đáng là người lãnh đạo, là người đầy tớ thật trung thành của nhân dân”.
Điều đầu tiên mà Chủ tịch Hồ Chí Minh quan tâm, đó là căn dặn Đảng ta phải chăm lo củng cố sự đoàn kết thống nhất trong Đảng, đẩy mạnh tự phê bình và phê bình, thường xuyên đổi mới và chỉnh đốn Đảng để có đủ sức mạnh và uy tín của người cầm lái, dẫn đường cho quần chúng hướng theo. Người khẳng định: “Đoàn kết là một truyền thống cực kỳ quý báu của đảng và của dân ta”. Người nêu rõ: “Các đồng chí từ trung ương đến các chi bộ cần phải giữ gìn sự đoàn kết nhất trí của đảng như giữ gìn con ngươi của mắt mình”. Theo Người, muốn có sự đoàn kết chân thành và thực sự lâu dài thì phải “thường xuyên và nghiêm chỉnh tự phê bình và phê bình là cách tốt nhất để củng cố và phát triển sự đoàn kết và thống nhất của Đảng. Phải có tình đồng chí thương yêu lẫn nhau”.
Chủ tịch Hồ Chí Minh đặc biệt nhấn mạnh đến vai trò cầm quyền và trọng trách lịch sử của đảng, tính tiên phong gương mẫu của cán bộ đảng viên trước đảng và trước nhân dân. Người căn dặn: “Việc cần phải làm trước tiên là chỉnh đốn lại Đảng, làm cho mỗi đảng viên, mỗi đoàn viên, mỗi chi bộ đều ra sức làm tròn nhiệm vụ Đảng giao phó cho mình, toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân. Làm được như vậy, thì dù công việc to lớn mấy, khó khăn mấy chúng ta cũng nhất định thắng lợi”.
Chủ tịch Hồ Chí Minh giành cho thế hệ trẻ của đất nước tình yêu thương, sự quan tâm và niềm tin sâu sắc. Người căn dặn Đảng ta phải quan tâm chăm lo đào tạo, bồi dưỡng thế hệ kế tục sự nghiệp cách mạng cho đời sau. Người nêu rõ: “Đoàn viên và thanh niên ta nói chung là tốt, mọi việc đều hăng hái xung phong, không ngại khó khăn, có chí tiến thủ. Đảng cần phải chăm lo giáo dục đạo đức cách mạng cho họ, đào tạo họ thành những người thừa kế xây dựng chủ nghĩa xã hội vừa hồng vừa chuyên. Bồi dưỡng thế hệ cách mạng cho đời sau là một việc rất quan trọng và rất cần thiết”. Căn dặn Đảng và Chính phủ phải quan tâm tạo mọi điều kiện giúp đỡ chị em phụ nữ để họ tiến bộ và trưởng thành, đồng thời bản thân chị em phụ nữ cũng phải tích cực phấn đấu vươn lên đáp ứng với trách nhiệm của mình.
Trước lúc đi xa, Chủ tịch Hồ Chí Minh rất trăn trở, lo nghĩ nhiều về đoàn kết quốc tế, nhất là trước sự bất đồng giữa các Đảng Cộng sản anh em. Người coi đoàn kết với các nước xã hội chủ nghĩa và các đảng anh em là điều kiện quan trọng đảm bảo cho phong trào cộng sản và công nhân đến toàn thắng.
Có thể nhận thấy rằng, di chúc của Bác thực sự là mẫu mực tuyệt vời về sự ứng xử, tinh tế và cao thượng của một vị lãnh tụ cách mạng thiên tài, người con ưu tú của dân tộc, sự khoáng đạt, cởi mở, hài hòa, nhân ái, vị tha, khoan dung, độ lượng và tình nghĩa, thủy chung sâu sắc. Đó là sự hoàn chỉnh chân - thiện - mỹ mà Chủ tịch Hồ Chí Minh là hiện thân sinh động và cảm động, có sức cảm hóa lay động muôn triệu trái tim con người Việt Nam và nhân loại trên thế giới; phản ánh sâu sắc cách sống, sinh hoạt hết sức bình dị nhưng vô cùng cao quý, trọn đời vì nước, vì dân. Tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ Chí Minh được đúc kết thật sâu sắc trong di chúc của Bác, những lời căn dặn của Bác trước lúc đi xa dành cho toàn Đảng, toàn quân và toàn dân ta vô cùng sâu sắc và quý báu trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ Quốc Việt Nam trước mắt và lâu dài. Do vậy sẽ trường tồn mãi mãi theo thời gian để mỗi cán bộ đảng viên và nhân dân Việt Nam học tập và làm theo./.     
Thảo Nhiên