KHÔNG THỂ XUYÊN TẠC GIÁ TRỊ LỊCH SỬ, THỜI ĐẠI CỦA CHIẾN THẮNG 30 THÁNG 4

Năm nay, trong những ngày hướng đến kỷ niệm Chiến thắng lịch sử vĩ đại 30/4/1975, nhân dân ta đón mừng sự kiện này với nhiều niềm vui mới. Theo báo cáo của Chính phủ, kinh tế Việt Nam năm 2018 khởi sắc trên cả ba khu vực sản xuất, cung - cầu của nền kinh tế cùng song hành phát triển.

NHẬN DIỆN VÀ NGĂN NGỪA THỦ ĐOẠN LỢI DỤNG LÒNG YÊU NƯỚC ĐỂ KÍCH ĐỘNG NGƯỜI DÂN XUỐNG ĐƯỜNG BIỂU TÌNH, GÂY RỐI TRẬT TỰ CÔNG CỘNG

Người yêu nước chân chính là người biết sử dụng pháp luật, đạo đức, truyền thống tốt đẹp để bảo vệ quyền và lợi ích chính đáng của mình, đồng thời phải biết tôn trọng và bảo vệ quyền và lợi ích của Nhà nước, xã hội, quyền và lợi ích chính đáng của người khác. Nhận diện được phương thức, thủ đoạn lợi dụng lòng yêu nước để kích động nhân dân làm việc xấu chính là nhằm đưa ra các biện pháp xử lý phù hợp, đồng thời tránh được sự lợi dụng đó để gây ra rối loạn xã hội, phức tạp tình hình.

Thông cáo báo chí kỳ họp 32 của Ủy ban Kiểm tra Trung ương

Từ ngày 03 đến 06/12/2018 tại Hà Nội, Ủy ban kiểm tra Trung ương đã họp kỳ 32. Đồng chí Trần Cẩm Tú, Bí thư Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban kiểm tra Trung ương chủ trì kỳ họp.

UBKTTW kết luận vụ AVG: Sai phạm của ông Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn là rất nghiêm trọng

UBKTTW vừa họp kỳ 26 kết luận vụ AVG có những vi phạm của Ban cán sự đảng Bộ TT-TT, ông Nguyễn Bắc Son, ông Trương Minh Tuấn, ông Phạm Đình Trọng, của Ban Thường vụ Đảng ủy Mobifone và các ông Lê Nam Trà, Cao Duy Hải là rất nghiêm trọng.

Bốn kỳ vọng thay đổi lớn về công tác cán bộ sau 4 ngày Hội nghị T.Ư 7

Sau 4 ngày làm việc, Hội nghị Trung ương 7 khóa XII đã thảo luận nhiều nội dung quan trọng được dư luận đặc biệt quan tâm, trong đó có công tác cán bộ, bởi đây là vấn đề “nóng” trong tình hình hiện nay.

Hiển thị các bài đăng có nhãn U23 Việt Nam. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn U23 Việt Nam. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 29 tháng 1, 2018

U23 – Nếu còn có ngày mai...

Nhìn những dòng người đỏ rực chảy cuồn cuộn khắp các nẻo đường, nhìn những ánh mắt rạng ngời hy vọng, nhìn những cánh tay tự giác đặt lên ngực trái khi tiếng nhạc quốc ca cất lên, ta chợt nhận ra một cách hữu hình nhất tình yêu Tổ quốc của người Việt


Cho đến hôm nay, khi những niềm vui, những sự nuối tiếc đã dần dần lắng lại tôi mới ngồi viết những dòng này.

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Với các cầu thủ U23 Việt Nam - trong đội chỉ có 1 ngôi sao duy nhất đó là ngôi sao trên ngực áo của mỗi cầu thủ.

Ngay sau khi tiếng còi kết thúc loạt penalty với chiến thắng dành cho U23 Việt Nam, tôi lập tức chạy như bay về nhà lấy xe, ngoắc cả 2 đứa nhỏ nhà tôi trèo lên và bố con tôi ra đường.

Chạy đến Nguyễn Thái Học, khi vừa qua ngã tư Trịnh Hoài Đức, tôi quyết định tấp xe vào lề đường để mua lá cờ. Trên đó, mấy anh thanh niên đang gõ liên hồi vào cái thùng thiếc cũ và mời chào. Thấy tôi vừa ghé vào, một anh chạy ra hỏi:

- Anh mua cờ hả?

- Uh, bao nhiêu?

- Từ từ, bắt tay cái đã.

Nói xong chưa kịp để tôi trả lời thì anh chàng chụp lấy tay tôi lắc lắc. Tôi có cảm giác lúc đó nếu như tôi không đang ngồi trên xe máy có lẽ anh ấy cũng ôm chầm lấy tôi rồi. Tôi cũng nồng nhiệt bắt tay anh chàng ấy thêm mấy lượt rồi lại hối hả hỏi lại:

- Cờ này bán bao tiền?

- Cờ to 7 chục, cờ nhỏ 2 chục. Băng rôn thì khuyến mại. À mà thôi, tiền nong quan trọng gì. Anh trả bao nhiêu thì trả.

- Cờ to 5 chục khuyến mại thêm 2 cờ nhỏ nhé - tôi trả giá.

- Ôi zời, tiền nong quan trọng gì anh. Anh lấy đi. Bọn nó đá hay quá anh nhỉ. Sướng quá nhỉ. Đá thế mới là đá chứ. Cứ đá thế này thì anh em mình chả tiếc gì chúng nó. Chỉ cần cứ đá như hôm nay, đừng bán độ là được. Đá thế mới là đá chứ. Sướng quá, sướng quá anh nhỉ!!!

Tôi phì cười vì màn “tự sướng” thao thao bất tuyệt của anh chàng bán cờ nhưng rồi cái sự sung sướng ấy của anh đã khiến cả đoạn đường nơi tôi đứng trở nên nóng rực. Một số người bắt đầu vẫy cờ và hô vang “Việt Nam vô địch!”.

Trả tiền cho cây cờ lớn và được khuyến mại thêm 2 cờ nhỏ với băng rôn buộc đầu, bố con tôi lại phóng xe đi. Tiếng của anh chàng bán cờ cứ văng vẳng: Chỉ cần đá như hôm nay, đừng bán độ là được!

U23 – Nếu còn có ngày mai...


Hoá ra thế, tình yêu bóng đá của người Việt bấy lâu nay bị chôn vùi quá sâu bởi bóng ma tiêu cực và bán độ. Phải đến hôm nay, khi chứng kiến những gì U23 Việt Nam thể hiện trên sân, tình yêu ấy giống như một ngọn núi lửa sục sôi được đánh thức. Nó đột nhiên quẫy đạp vào dữ dội phun trào. Dung nham của ngọn núi lửa khổng lồ này nhanh chóng tràn khắp dải đất hình chữ S.

Lúc đó, tôi nghĩ: Xin lỗi các em, U23 Việt Nam! Tôi đã nghi ngờ các em nhiều quá rồi.

Ngày 20/1, khi các cầu thủ U23 Việt Nam bước vào trận Tứ kết gặp đối thủ cực mạnh Iraq, không mấy người (trong đó có tôi) dám tin là các chàng trai trẻ ấy có thể chiến thắng. Nhưng rồi, họ, chính họ đã làm nên một trận cầu mãn nhãn và giàu cảm xúc bằng một màn rượt đuổi tỷ số gay cấn đến phút cuối cùng. Một trận đấu dù U23 Việt Nam bị xếp ở “cửa dưới” nhưng lại là đội mở tỷ số và 2 lần vươn lên dẫn trước. Không thể nói U23 Việt Nam yếu với thế trận này. 

Ở trận bán kết với Qatar, một lần nữa U23 Việt Nam ở vào thế cửa dưới. Mà nói cho cùng thì AFC đã xếp Việt Nam là đội thứ 14 trong tổng số 16 đội tham dự vòng chung kết thì có trận nào chúng ta là “cửa trên” đâu. Nhưng nhìn vào trận đấu, thực sự tôi đã không thể tin vào mắt mình khi thấy các cầu thủ của chúng ta lại chững chạc và “người lớn” đến thế. Bị dẫn bàn ở gần cuối hiệp 2, tưởng chừng như “chú ngựa ô” Việt Nam sẽ sớm phải dừng bước phiêu linh nhưng rồi chỉ đúng 1 phút sau đó, chàng trai Đông Anh Quang Hải đã khiến tất cả phải câm lặng bởi pha đỡ bóng như dính vào chân, bình tĩnh đẩy bóng sang chân trái, lừa toàn bộ hàng thủ của Qatar phải lỡ nhịp để tung cú sút xa căng đét xé toạc mành lưới thủ thành đối phương. Không thể kiềm chế nổi, tôi cầm điện thoại viết stt: Anh chính thức lạy các em U23! Các em quá giỏi!

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Người hâm mộ đội mưa ghi lời chúc chiến thắng cho đội tuyển U23.

Và rồi khi Văn Thanh hoàn tất pha sút phạt luân lưu cuối cùng, nhìn chàng trai trẻ ấy đứng khoanh tay ra vẻ nghiêm nghị để trêu đùa các đồng đội, tôi đã trào nước mắt. Kể từ đây, bóng đá Việt Nam đã sản sinh ra một thế hệ cầu thủ đáng để người ta ngưỡng mộ.
Ngưỡng mộ vì bọn chúng giỏi ư? Cũng đúng nhưng chưa thể đủ. Ngưỡng mộ vì "chúng nó" trưởng thành quá. Trưởng thành hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng về một lứa cầu thủ trẻ U23 với tuổi đời thực tế đa số chỉ 20-21 tuổi. 

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Dáng đứng "bất hủ" của hậu vệ Văn Thanh sau khi thực hiện thành công loạt penalty cuối cùng đưa U23 Việt Nam lần đầu tiên trong lịch sử lọt vào trận chung kết giải vô địch U23 châu Á.

Không thể không phát cuồng với “bọn nó” vì sự trưởng thành khi mà trong tất cả các trận đấu, dù gặp đối thủ nào, dù bị trọng tài xử ép hay bị đối phương chơi xấu, tôi chưa bao giờ thấy bọn nó nao núng, bực dọc hay phản ứng trọng tài, trả đũa đối phương. Trước cầu môn đội nhà, gặp các đối thủ cao to và “trâu” hơn hẳn, bọn nó vẫn kiên định chấp hành đấu pháp, vẫn bình tĩnh bọc lót cho nhau, phối hợp trong phạm vi hẹp để giải vây cho thủ thành Bùi Tiến Dũng. Điều mà ngay cả chính các đội bóng lớn ở châu Âu cũng hiếm khi có thể làm được. Khi người ta không lớn, người ta không thể có được hành động của một bậc “bề trên” mã thượng như vậy.

Không khen chúng nó “trưởng thành” và “người lớn” sao được khi mà đội trưởng Lương Xuân Trường bình thản trả lời phỏng vấn AFC bằng thứ tiếng Anh chuẩn mực và hoàn hảo, trong đó không ngại ngần tuyên bố: Chúng tôi thi đấu để không phụ lòng người hâm mộ - những người đã luôn ủng hộ đội tuyển. Mà không chỉ có Lương Xuân Trường, hầu hết các cầu thủ của lứa này đều có khả năng “chém” bằng tiếng Anh khá tốt - điểm khác biệt rất lớn so với các lứa cầu thủ tiền bối của "chúng nó" ở Việt Nam.

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Các đồng đội cào tuyết để Quang Hải thực hiện cú sút "cầu vồng trong tuyết" gỡ hoà cho U23 Việt Nam trong trận chung kết.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà có người hỏi: Ai là ngôi sao của đội bóng? Có đứa dõng dạc trả lời: Với chúng tôi, chỉ có 1 ngôi sao duy nhất là ngôi sao trên ngực áo của mỗi cầu thủ.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà 2-3 "thằng" hì hục dùng tay cào tuyết để lộ mặt sân cỏ cho Quang Hải đặt bóng và thực hiện cú sút “cầu vồng trong tuyết” tuyệt đẹp, gỡ hoà cho U23 Việt Nam. Còn có tình đồng đội nào đẹp hơn thế?

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà kết thúc trận chung kết, “thằng cu” Lương Xuân Trường lại tiếp tục trả lời AFC rằng nó mong sao không có khán giả nào bị cảm lạnh mặc dù chính chúng nó vừa quần thảo 120 phút trên mặt sân trắng xoá và trời mưa tuyết mù mịt đến nỗi khuôn mặt đứa nào cũng đỏ rực lên vì lạnh.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà kết thúc 120 phút trong bão tuyết Thường Châu, “thằng cu” Duy Mạnh lặng lẽ vun đống tuyết cao nhất và cắm lá cờ Tổ quốc lên đó rồi lặng lẽ cúi chào.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà đứa nào cũng xông lên nhận đá quả penalty đầu tiên và quả cuối cùng, lãnh trọng trách nặng nề nhất…

Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến một câu cảm thán của ai đó trên Facebook khi U23 Việt Nam vượt qua Qatar: Ta chỉ bé nhỏ khi cúi đầu! Và lời mắng mỏ của HLV Park Hang seo dành cho các cầu thủ đang buồn bã sau thất bại ở trận chung kết: Chúng ta đã cố gắng hết mức, sao phải cúi đầu?

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Thủ thành Bùi Tiến Dũng (áo xanh) chạy sang tận phần sân đối phương để cổ vũ cho Quang Hải đá phạt, gỡ hoà trong trận chung kết.

Đúng như thế, xưa nay chúng ta bị mặc cảm và tự ti quá nhiều. Chúng ta chỉ có thể tiến lên, sánh vai với bè bạn năm châu khi chúng ta không chịu cúi đầu và tự cho là mình bé mọn. Nhìn những dòng người đỏ rực chảy cuồn cuộn khắp các nẻo đường Việt Nam, nhìn những ánh mắt rạng ngời hy vọng, nhìn những cánh tay tự giác đặt lên ngực trái khi tiếng nhạc quốc ca hùng tráng cất lên, ta chợt nhận ra một cách hữu hình và cụ thể nhất, cụ thể đến mức có thể cầm được, nắm được và “ngửi được” tình yêu Tổ quốc của người Việt. Và từ đó, ta hiểu rằng, họ luôn sẵn lòng đền đáp vô điều kiện nếu nhìn thấy, cảm nhận được sự cống hiến vô tư và thật lòng vì đất nước.

Ngày mai, khi những ồn ào của giải đấu qua đi, những cầu thủ của U23 lại trở về với gia đình và với sân cỏ của chính các câu lạc bộ của mình nhưng niềm hy vọng vào một nền bóng đá thực sự “sạch và chuyên nghiệp” mà họ đã nhóm lên từ hôm nay sẽ còn tiếp tục cháy mãi.

U23 – Nếu còn có ngày mai...


Tôi biết, rồi đây những gì “bọn nó” phải đối mặt sẽ khác xưa rất nhiều nhưng tôi tin, với nền tảng này, sẽ không có gì có thể làm “chúng nó” đổi màu. Tôi đã dự định đặt tiêu đề cho bài viết này là “Phía trước là bầu trời” theo kiểu “lạc quan lối mòn xưa cũ” nhưng rồi khi nhớ lại hình ảnh thủ môn Bùi Tiến Dũng bỏ cả khung thành trong mưa tuyết để chạy lên “hóng” Quang Hải sút phạt vào lưới Uzbekistan, rồi lại tê tái chạy về cầu môn thì tôi quyết định sửa lại tiêu đề: U23 - Nếu còn có ngày mai, khi các em thi đấu, dù đối thủ sẽ mạnh hơn nữa nhưng hơn 90 triệu người Việt sẽ lại tiếp tục ở bên cạnh các em, yêu các em vô điều kiện.

Chào nhé, U23!



U23 – Nếu còn có ngày mai...

Nhìn những dòng người đỏ rực chảy cuồn cuộn khắp các nẻo đường, nhìn những ánh mắt rạng ngời hy vọng, nhìn những cánh tay tự giác đặt lên ngực trái khi tiếng nhạc quốc ca cất lên, ta chợt nhận ra một cách hữu hình nhất tình yêu Tổ quốc của người Việt


Cho đến hôm nay, khi những niềm vui, những sự nuối tiếc đã dần dần lắng lại tôi mới ngồi viết những dòng này.

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Với các cầu thủ U23 Việt Nam - trong đội chỉ có 1 ngôi sao duy nhất đó là ngôi sao trên ngực áo của mỗi cầu thủ.

Ngay sau khi tiếng còi kết thúc loạt penalty với chiến thắng dành cho U23 Việt Nam, tôi lập tức chạy như bay về nhà lấy xe, ngoắc cả 2 đứa nhỏ nhà tôi trèo lên và bố con tôi ra đường.

Chạy đến Nguyễn Thái Học, khi vừa qua ngã tư Trịnh Hoài Đức, tôi quyết định tấp xe vào lề đường để mua lá cờ. Trên đó, mấy anh thanh niên đang gõ liên hồi vào cái thùng thiếc cũ và mời chào. Thấy tôi vừa ghé vào, một anh chạy ra hỏi:

- Anh mua cờ hả?

- Uh, bao nhiêu?

- Từ từ, bắt tay cái đã.

Nói xong chưa kịp để tôi trả lời thì anh chàng chụp lấy tay tôi lắc lắc. Tôi có cảm giác lúc đó nếu như tôi không đang ngồi trên xe máy có lẽ anh ấy cũng ôm chầm lấy tôi rồi. Tôi cũng nồng nhiệt bắt tay anh chàng ấy thêm mấy lượt rồi lại hối hả hỏi lại:

- Cờ này bán bao tiền?

- Cờ to 7 chục, cờ nhỏ 2 chục. Băng rôn thì khuyến mại. À mà thôi, tiền nong quan trọng gì. Anh trả bao nhiêu thì trả.

- Cờ to 5 chục khuyến mại thêm 2 cờ nhỏ nhé - tôi trả giá.

- Ôi zời, tiền nong quan trọng gì anh. Anh lấy đi. Bọn nó đá hay quá anh nhỉ. Sướng quá nhỉ. Đá thế mới là đá chứ. Cứ đá thế này thì anh em mình chả tiếc gì chúng nó. Chỉ cần cứ đá như hôm nay, đừng bán độ là được. Đá thế mới là đá chứ. Sướng quá, sướng quá anh nhỉ!!!

Tôi phì cười vì màn “tự sướng” thao thao bất tuyệt của anh chàng bán cờ nhưng rồi cái sự sung sướng ấy của anh đã khiến cả đoạn đường nơi tôi đứng trở nên nóng rực. Một số người bắt đầu vẫy cờ và hô vang “Việt Nam vô địch!”.

Trả tiền cho cây cờ lớn và được khuyến mại thêm 2 cờ nhỏ với băng rôn buộc đầu, bố con tôi lại phóng xe đi. Tiếng của anh chàng bán cờ cứ văng vẳng: Chỉ cần đá như hôm nay, đừng bán độ là được!

U23 – Nếu còn có ngày mai...


Hoá ra thế, tình yêu bóng đá của người Việt bấy lâu nay bị chôn vùi quá sâu bởi bóng ma tiêu cực và bán độ. Phải đến hôm nay, khi chứng kiến những gì U23 Việt Nam thể hiện trên sân, tình yêu ấy giống như một ngọn núi lửa sục sôi được đánh thức. Nó đột nhiên quẫy đạp vào dữ dội phun trào. Dung nham của ngọn núi lửa khổng lồ này nhanh chóng tràn khắp dải đất hình chữ S.

Lúc đó, tôi nghĩ: Xin lỗi các em, U23 Việt Nam! Tôi đã nghi ngờ các em nhiều quá rồi.

Ngày 20/1, khi các cầu thủ U23 Việt Nam bước vào trận Tứ kết gặp đối thủ cực mạnh Iraq, không mấy người (trong đó có tôi) dám tin là các chàng trai trẻ ấy có thể chiến thắng. Nhưng rồi, họ, chính họ đã làm nên một trận cầu mãn nhãn và giàu cảm xúc bằng một màn rượt đuổi tỷ số gay cấn đến phút cuối cùng. Một trận đấu dù U23 Việt Nam bị xếp ở “cửa dưới” nhưng lại là đội mở tỷ số và 2 lần vươn lên dẫn trước. Không thể nói U23 Việt Nam yếu với thế trận này. 

Ở trận bán kết với Qatar, một lần nữa U23 Việt Nam ở vào thế cửa dưới. Mà nói cho cùng thì AFC đã xếp Việt Nam là đội thứ 14 trong tổng số 16 đội tham dự vòng chung kết thì có trận nào chúng ta là “cửa trên” đâu. Nhưng nhìn vào trận đấu, thực sự tôi đã không thể tin vào mắt mình khi thấy các cầu thủ của chúng ta lại chững chạc và “người lớn” đến thế. Bị dẫn bàn ở gần cuối hiệp 2, tưởng chừng như “chú ngựa ô” Việt Nam sẽ sớm phải dừng bước phiêu linh nhưng rồi chỉ đúng 1 phút sau đó, chàng trai Đông Anh Quang Hải đã khiến tất cả phải câm lặng bởi pha đỡ bóng như dính vào chân, bình tĩnh đẩy bóng sang chân trái, lừa toàn bộ hàng thủ của Qatar phải lỡ nhịp để tung cú sút xa căng đét xé toạc mành lưới thủ thành đối phương. Không thể kiềm chế nổi, tôi cầm điện thoại viết stt: Anh chính thức lạy các em U23! Các em quá giỏi!

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Người hâm mộ đội mưa ghi lời chúc chiến thắng cho đội tuyển U23.

Và rồi khi Văn Thanh hoàn tất pha sút phạt luân lưu cuối cùng, nhìn chàng trai trẻ ấy đứng khoanh tay ra vẻ nghiêm nghị để trêu đùa các đồng đội, tôi đã trào nước mắt. Kể từ đây, bóng đá Việt Nam đã sản sinh ra một thế hệ cầu thủ đáng để người ta ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ vì bọn chúng giỏi ư? Cũng đúng nhưng chưa thể đủ. Ngưỡng mộ vì "chúng nó" trưởng thành quá. Trưởng thành hơn tất cả những gì tôi có thể tưởng tượng về một lứa cầu thủ trẻ U23 với tuổi đời thực tế đa số chỉ 20-21 tuổi. 

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Dáng đứng "bất hủ" của hậu vệ Văn Thanh sau khi thực hiện thành công loạt penalty cuối cùng đưa U23 Việt Nam lần đầu tiên trong lịch sử lọt vào trận chung kết giải vô địch U23 châu Á.

Không thể không phát cuồng với “bọn nó” vì sự trưởng thành khi mà trong tất cả các trận đấu, dù gặp đối thủ nào, dù bị trọng tài xử ép hay bị đối phương chơi xấu, tôi chưa bao giờ thấy bọn nó nao núng, bực dọc hay phản ứng trọng tài, trả đũa đối phương. Trước cầu môn đội nhà, gặp các đối thủ cao to và “trâu” hơn hẳn, bọn nó vẫn kiên định chấp hành đấu pháp, vẫn bình tĩnh bọc lót cho nhau, phối hợp trong phạm vi hẹp để giải vây cho thủ thành Bùi Tiến Dũng. Điều mà ngay cả chính các đội bóng lớn ở châu Âu cũng hiếm khi có thể làm được. Khi người ta không lớn, người ta không thể có được hành động của một bậc “bề trên” mã thượng như vậy.

Không khen chúng nó “trưởng thành” và “người lớn” sao được khi mà đội trưởng Lương Xuân Trường bình thản trả lời phỏng vấn AFC bằng thứ tiếng Anh chuẩn mực và hoàn hảo, trong đó không ngại ngần tuyên bố: Chúng tôi thi đấu để không phụ lòng người hâm mộ - những người đã luôn ủng hộ đội tuyển. Mà không chỉ có Lương Xuân Trường, hầu hết các cầu thủ của lứa này đều có khả năng “chém” bằng tiếng Anh khá tốt - điểm khác biệt rất lớn so với các lứa cầu thủ tiền bối của "chúng nó" ở Việt Nam.

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Các đồng đội cào tuyết để Quang Hải thực hiện cú sút "cầu vồng trong tuyết" gỡ hoà cho U23 Việt Nam trong trận chung kết.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà có người hỏi: Ai là ngôi sao của đội bóng? Có đứa dõng dạc trả lời: Với chúng tôi, chỉ có 1 ngôi sao duy nhất là ngôi sao trên ngực áo của mỗi cầu thủ.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà 2-3 "thằng" hì hục dùng tay cào tuyết để lộ mặt sân cỏ cho Quang Hải đặt bóng và thực hiện cú sút “cầu vồng trong tuyết” tuyệt đẹp, gỡ hoà cho U23 Việt Nam. Còn có tình đồng đội nào đẹp hơn thế?

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà kết thúc trận chung kết, “thằng cu” Lương Xuân Trường lại tiếp tục trả lời AFC rằng nó mong sao không có khán giả nào bị cảm lạnh mặc dù chính chúng nó vừa quần thảo 120 phút trên mặt sân trắng xoá và trời mưa tuyết mù mịt đến nỗi khuôn mặt đứa nào cũng đỏ rực lên vì lạnh.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà kết thúc 120 phút trong bão tuyết Thường Châu, “thằng cu” Duy Mạnh lặng lẽ vun đống tuyết cao nhất và cắm lá cờ Tổ quốc lên đó rồi lặng lẽ cúi chào.

Không khen "chúng nó" trưởng thành sao được khi mà đứa nào cũng xông lên nhận đá quả penalty đầu tiên và quả cuối cùng, lãnh trọng trách nặng nề nhất…

Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến một câu cảm thán của ai đó trên Facebook khi U23 Việt Nam vượt qua Qatar: Ta chỉ bé nhỏ khi cúi đầu! Và lời mắng mỏ của HLV Park Hang seo dành cho các cầu thủ đang buồn bã sau thất bại ở trận chung kết: Chúng ta đã cố gắng hết mức, sao phải cúi đầu?

U23 – Nếu còn có ngày mai...
Thủ thành Bùi Tiến Dũng (áo xanh) chạy sang tận phần sân đối phương để cổ vũ cho Quang Hải đá phạt, gỡ hoà trong trận chung kết.

Đúng như thế, xưa nay chúng ta bị mặc cảm và tự ti quá nhiều. Chúng ta chỉ có thể tiến lên, sánh vai với bè bạn năm châu khi chúng ta không chịu cúi đầu và tự cho là mình bé mọn. Nhìn những dòng người đỏ rực chảy cuồn cuộn khắp các nẻo đường Việt Nam, nhìn những ánh mắt rạng ngời hy vọng, nhìn những cánh tay tự giác đặt lên ngực trái khi tiếng nhạc quốc ca hùng tráng cất lên, ta chợt nhận ra một cách hữu hình và cụ thể nhất, cụ thể đến mức có thể cầm được, nắm được và “ngửi được” tình yêu Tổ quốc của người Việt. Và từ đó, ta hiểu rằng, họ luôn sẵn lòng đền đáp vô điều kiện nếu nhìn thấy, cảm nhận được sự cống hiến vô tư và thật lòng vì đất nước.

Ngày mai, khi những ồn ào của giải đấu qua đi, những cầu thủ của U23 lại trở về với gia đình và với sân cỏ của chính các câu lạc bộ của mình nhưng niềm hy vọng vào một nền bóng đá thực sự “sạch và chuyên nghiệp” mà họ đã nhóm lên từ hôm nay sẽ còn tiếp tục cháy mãi.

U23 – Nếu còn có ngày mai...


Tôi biết, rồi đây những gì “bọn nó” phải đối mặt sẽ khác xưa rất nhiều nhưng tôi tin, với nền tảng này, sẽ không có gì có thể làm “chúng nó” đổi màu. Tôi đã dự định đặt tiêu đề cho bài viết này là “Phía trước là bầu trời” theo kiểu “lạc quan lối mòn xưa cũ” nhưng rồi khi nhớ lại hình ảnh thủ môn Bùi Tiến Dũng bỏ cả khung thành trong mưa tuyết để chạy lên “hóng” Quang Hải sút phạt vào lưới Uzbekistan, rồi lại tê tái chạy về cầu môn thì tôi quyết định sửa lại tiêu đề: U23 - Nếu còn có ngày mai, khi các em thi đấu, dù đối thủ sẽ mạnh hơn nữa nhưng hơn 90 triệu người Việt sẽ lại tiếp tục ở bên cạnh các em, yêu các em vô điều kiện.

Chào nhé, U23!


HLV Park Hang-seo: "Tôi cảm ơn bầu Đức"

HLV Park Hang-seo: "Tôi cám ơn bầu Đức"



Trong buổi gặp gỡ truyền thông trao đổi thông tin về giải U-23 châu Á, chiều nay (29/01), HLV Park Hang-seo đã nói lời cảm ơn bầu Đức.


HLV Park Hang-seo phát biểu mở đầu buổi gặp gỡ: “Tôi bắt đầu đến Việt Nam làm việc bằng việc dự khán trận đấu đầu tiên giữa HA Gia Lai và Hà Nội FC vào tháng 10 năm ngoái. Khi lần đầu tham quan cơ sở bóng đá của CLB HA Gia Lai JMG, tôi đã cảm thấy hết sức ngạc nhiên.


Nếu không có những người có tầm nhìn như bầu Đức thì tôi nghĩ U-23 Việt Nam sẽ khó có kết quả như ngày hôm nay. Tôi xin gửi lời cảm ơn đến sự hỗ trợ của bầu Đức dành cho bóng đá Việt Nam. Tôi hy vọng bóng đá Việt Nam sẽ có được nhiều người như bầu Đức hơn nữa”.



HLV Park Hang-seo: "Tôi cám ơn bầu Đức"
HLV Park Hang-seo trên bục phát biểu mở đầu buổi gặp gỡ.


Nói về kế hoạch năm 2018 của bóng đá Việt Nam, vị HLV người Hàn Quốc cho biết: “Chúng tôi đã xây dựng kế hoạch cho đội tuyển tại Asiad 2018. Về kế hoạch của các đội tuyển trong năm nay thì tôi sẽ bàn với VFF để đưa ra kế hoạch trực tiếp.


Trước mắt tháng 3 đội tuyển quốc gia sẽ tập trung để chuẩn bị cho trận đấu gặp Jordan tại vòng loại Asian Cup 2019. Trong khi đó, Asiad 2018 thì dành cho cầu thủ dưới 23 tuổi có thể cộng thêm 3 cầu thủ trên 23, theo tôi biết là danh sách có 18 người”.

Cuối cùng, ông Park cũng gửi lời chúc mừng đến Quang Hải, Xuân Trường khi lọt vào đội hình tiêu biểu giải U-23 châu Á. “Tôi rất vui và tự hào vì Xuân Trường, Quang Hải. Tôi xin chúc mừng họ. Nhưng U-23 Việt Nam là một tập thể còn 21 cầu thủ nữa. Họ đều là những cầu thủ rất quý giá và họ có phẩm chất rất tốt của bóng đá Việt Nam".



HLV Park Hang-seo: "Tôi cảm ơn bầu Đức"

HLV Park Hang-seo: "Tôi cám ơn bầu Đức"


Trong buổi gặp gỡ truyền thông trao đổi thông tin về giải U-23 châu Á, chiều nay (29/01), HLV Park Hang-seo đã nói lời cảm ơn bầu Đức.


HLV Park Hang-seo phát biểu mở đầu buổi gặp gỡ: “Tôi bắt đầu đến Việt Nam làm việc bằng việc dự khán trận đấu đầu tiên giữa HA Gia Lai và Hà Nội FC vào tháng 10 năm ngoái. Khi lần đầu tham quan cơ sở bóng đá của CLB HA Gia Lai JMG, tôi đã cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Nếu không có những người có tầm nhìn như bầu Đức thì tôi nghĩ U-23 Việt Nam sẽ khó có kết quả như ngày hôm nay. Tôi xin gửi lời cảm ơn đến sự hỗ trợ của bầu Đức dành cho bóng đá Việt Nam. Tôi hy vọng bóng đá Việt Nam sẽ có được nhiều người như bầu Đức hơn nữa”.


HLV Park Hang-seo: "Tôi cám ơn bầu Đức"
HLV Park Hang-seo trên bục phát biểu mở đầu buổi gặp gỡ.


Nói về kế hoạch năm 2018 của bóng đá Việt Nam, vị HLV người Hàn Quốc cho biết: “Chúng tôi đã xây dựng kế hoạch cho đội tuyển tại Asiad 2018. Về kế hoạch của các đội tuyển trong năm nay thì tôi sẽ bàn với VFF để đưa ra kế hoạch trực tiếp.

Trước mắt tháng 3 đội tuyển quốc gia sẽ tập trung để chuẩn bị cho trận đấu gặp Jordan tại vòng loại Asian Cup 2019. Trong khi đó, Asiad 2018 thì dành cho cầu thủ dưới 23 tuổi có thể cộng thêm 3 cầu thủ trên 23, theo tôi biết là danh sách có 18 người”.

Cuối cùng, ông Park cũng gửi lời chúc mừng đến Quang Hải, Xuân Trường khi lọt vào đội hình tiêu biểu giải U-23 châu Á. “Tôi rất vui và tự hào vì Xuân Trường, Quang Hải. Tôi xin chúc mừng họ. Nhưng U-23 Việt Nam là một tập thể còn 21 cầu thủ nữa. Họ đều là những cầu thủ rất quý giá và họ có phẩm chất rất tốt của bóng đá Việt Nam".



Ông Nguyễn Lân Trung có được phân công lên xe buýt diễu hành của U23 Việt Nam?


Phó Chủ tịch phụ trách truyền thông của VFF Nguyễn Xuân Gụ trưa nay 29/01 khẳng định không giao cho ông Nguyễn Lân Trung lên xe buýt 2 tầng chở đoàn U23 Việt Nam diễu hành để phụ trách công tác truyền thông.

Trưa nay, 29/01, trao đổi với Báo Người Lao Động, ông Nguyễn Xuân Gụ, Phó Chủ tịch phụ trách truyền thông của Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF) khẳng định không giao cho ông Nguyễn Lân Trung lên xe buýt chở đoàn U23 Việt Nam diễu hành để phụ trách công tác truyền thông như thông tin ông Trung trả lời báo chí.

"Tôi là trưởng ban truyền thông của VFF, tôi không hề giao cho ông Nguyễn Lân Trung phụ trách công việc đó. Tôi đã theo đoàn 10 ngày ở thời điểm thi đấu tại Trung Quốc. Sự việc ông Trung có mặt ở trên xe buýt tôi không biết trước, vì phải lo nhiều công việc khác tại buổi đón đội tuyển U23 Việt Nam trở về" - ông Nguyễn Xuân Gụ nói.

Theo vị Phó chủ tịch phụ trách truyền thông của VFF, nếu có giao việc cầm ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh, ảnh huấn luyện viên (HLV) trưởng Park Hang Seo trên xe diễu hành tri ân người hâm mộ thì không ai khác ngoài ông Dương Vũ Lâm, Trưởng đoàn U23 Việt Nam. Việc ông Nguyễn Lân Trung lên xe buýt 2 tầng chở đội tuyển U23 Việt Nam diễu hành từ sân bay Nội Bài về trung tâm thủ đô Hà Nội là hoàn toàn không có trong kế hoạch.

"Nếu ông Trung nói được giao lên xe làm nhiệm vụ, thì người phân công là ai, trong khi tôi là Phó Chủ tịch VFF kiêm Trưởng Ban Truyền thông. Ông Trung mới vừa về làm ủy viên Ban Truyền thông" - ông Gụ nói.

Ông Nguyễn Lân Trung có được phân công lên xe buýt diễu hành của U23 Việt Nam?
Ông Nguyễn Lân Trung (giơ tay đứng giữa) đứng ở vị trí nổi bật nhất trên xe buýt diễu hành của U23 Việt Nam

Theo ông Nguyễn Xuân Gụ, khi hình ảnh ông Nguyễn Lân Trung đứng ở vị trí hàng đầu trên xe buýt diễu hành xuất hiện trên báo chí và mạng xã hội, rất nhiều người đã gọi điện cho ông thắc mắc tại sao đứng ở vị trí này không phải là những thành viên trong đội tuyển, trưởng đoàn hay ban huấn luyện mà là ông Trung.

Ông Nguyễn Xuân Gụ cho biết thời gian tới ông sẽ kiến nghị lên ban lãnh đạo VFF quán triệt việc tổ chức các chương trình tương tự, không để một vài cá nhân làm ảnh hưởng đến kế hoạch, ý nghĩa chung của chương trình.

Trước đó, trao đổi với chúng tôi trong sáng nay (ngày 29/01), ông Nguyễn Lân Trung, cựu phó chủ tịch VFF đã có những giải thích đầu tiên về việc ông có mặt hàng đầu trên xe buýt 2 tầng diễu hành cùng đội tuyển U23 Việt Nam và có những hành động nhiều người cho rằng "rất không nên" vào những giờ phút mà người đáng được tôn vinh nhất là các tuyển thủ U23 Việt Nam và HLV trưởng Park Hang Seo sau kỳ tích vừa lập được cho bóng đá nước nhà.

Theo ông Trung, ông là ủy viên Ban Truyền thông của VFF nên có mặt ở xe buýt cùng đoàn U23 diễu hành để giúp đỡ về công tác truyền thông, cầm ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh, ảnh HLV trưởng Park Hang Seo. "Tôi có mặt trên xe hô để cầu thủ và những người hâm mộ hô theo "Việt Nam vô địch" - ông Nguyễn Lân Trung phân trần.

Ông Nguyễn Lân Trung nói rằng có một số thời điểm ông đứng ở vị trí đầu xe buýt diễu hành là không nên. "Thật buồn khi làm mọi người hiểu nhầm" - ông Trung trần tình.

Trước câu hỏi của phóng viên về việc nhiều ý kiến cho rằng ông là người không tham gia với đoàn U23 Việt Nam suốt quá trình diễn ra giải, không có những đóng góp trực tiếp vào chiến tích của đội nhưng lại đứng ở vị trí đầu tiên trên tầng 2 xe buýt diễu hành khi mừng công như đang "nhận vơ" công trạng về mình, ông Nguyễn Lân Trung nói: "Tôi làm việc và không bao giờ nghĩ mình vơ công trạng của ai".

Người đã rời cương vị phó chủ tịch VFF vài năm nay lý giải VFF làm thẻ để ông có nhiệm vụ vào tham gia tổ chức lễ đón, hỗ trợ công tác truyền thông. "Tôi ở trên xe hỗ trợ truyền thông như các lần khác, tôi đã làm hết mình, bây giờ cổ vẫn đang khản tiếng" - ông Trung nói.

Ông Nguyễn Lân Trung có được phân công lên xe buýt diễu hành của U23 Việt Nam?



Phó Chủ tịch phụ trách truyền thông của VFF Nguyễn Xuân Gụ trưa nay 29/01 khẳng định không giao cho ông Nguyễn Lân Trung lên xe buýt 2 tầng chở đoàn U23 Việt Nam diễu hành để phụ trách công tác truyền thông.

Trưa nay, 29/01, trao đổi với Báo Người Lao Động, ông Nguyễn Xuân Gụ, Phó Chủ tịch phụ trách truyền thông của Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF) khẳng định không giao cho ông Nguyễn Lân Trung lên xe buýt chở đoàn U23 Việt Nam diễu hành để phụ trách công tác truyền thông như thông tin ông Trung trả lời báo chí.

"Tôi là trưởng ban truyền thông của VFF, tôi không hề giao cho ông Nguyễn Lân Trung phụ trách công việc đó. Tôi đã theo đoàn 10 ngày ở thời điểm thi đấu tại Trung Quốc. Sự việc ông Trung có mặt ở trên xe buýt tôi không biết trước, vì phải lo nhiều công việc khác tại buổi đón đội tuyển U23 Việt Nam trở về" - ông Nguyễn Xuân Gụ nói.

Theo vị Phó chủ tịch phụ trách truyền thông của VFF, nếu có giao việc cầm ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh, ảnh huấn luyện viên (HLV) trưởng Park Hang Seo trên xe diễu hành tri ân người hâm mộ thì không ai khác ngoài ông Dương Vũ Lâm, Trưởng đoàn U23 Việt Nam. Việc ông Nguyễn Lân Trung lên xe buýt 2 tầng chở đội tuyển U23 Việt Nam diễu hành từ sân bay Nội Bài về trung tâm thủ đô Hà Nội là hoàn toàn không có trong kế hoạch.

"Nếu ông Trung nói được giao lên xe làm nhiệm vụ, thì người phân công là ai, trong khi tôi là Phó Chủ tịch VFF kiêm Trưởng Ban Truyền thông. Ông Trung mới vừa về làm ủy viên Ban Truyền thông" - ông Gụ nói.

Ông Nguyễn Lân Trung có được phân công lên xe buýt diễu hành của U23 Việt Nam?
Ông Nguyễn Lân Trung (giơ tay đứng giữa) đứng ở vị trí nổi bật nhất trên xe buýt diễu hành của U23 Việt Nam

Theo ông Nguyễn Xuân Gụ, khi hình ảnh ông Nguyễn Lân Trung đứng ở vị trí hàng đầu trên xe buýt diễu hành xuất hiện trên báo chí và mạng xã hội, rất nhiều người đã gọi điện cho ông thắc mắc tại sao đứng ở vị trí này không phải là những thành viên trong đội tuyển, trưởng đoàn hay ban huấn luyện mà là ông Trung.

Ông Nguyễn Xuân Gụ cho biết thời gian tới ông sẽ kiến nghị lên ban lãnh đạo VFF quán triệt việc tổ chức các chương trình tương tự, không để một vài cá nhân làm ảnh hưởng đến kế hoạch, ý nghĩa chung của chương trình.

Trước đó, trao đổi với chúng tôi trong sáng nay (ngày 29/01), ông Nguyễn Lân Trung, cựu phó chủ tịch VFF đã có những giải thích đầu tiên về việc ông có mặt hàng đầu trên xe buýt 2 tầng diễu hành cùng đội tuyển U23 Việt Nam và có những hành động nhiều người cho rằng "rất không nên" vào những giờ phút mà người đáng được tôn vinh nhất là các tuyển thủ U23 Việt Nam và HLV trưởng Park Hang Seo sau kỳ tích vừa lập được cho bóng đá nước nhà.

Theo ông Trung, ông là ủy viên Ban Truyền thông của VFF nên có mặt ở xe buýt cùng đoàn U23 diễu hành để giúp đỡ về công tác truyền thông, cầm ảnh Chủ tịch Hồ Chí Minh, ảnh HLV trưởng Park Hang Seo. "Tôi có mặt trên xe hô để cầu thủ và những người hâm mộ hô theo "Việt Nam vô địch" - ông Nguyễn Lân Trung phân trần.

Ông Nguyễn Lân Trung nói rằng có một số thời điểm ông đứng ở vị trí đầu xe buýt diễu hành là không nên. "Thật buồn khi làm mọi người hiểu nhầm" - ông Trung trần tình.

Trước câu hỏi của phóng viên về việc nhiều ý kiến cho rằng ông là người không tham gia với đoàn U23 Việt Nam suốt quá trình diễn ra giải, không có những đóng góp trực tiếp vào chiến tích của đội nhưng lại đứng ở vị trí đầu tiên trên tầng 2 xe buýt diễu hành khi mừng công như đang "nhận vơ" công trạng về mình, ông Nguyễn Lân Trung nói: "Tôi làm việc và không bao giờ nghĩ mình vơ công trạng của ai".

Người đã rời cương vị phó chủ tịch VFF vài năm nay lý giải VFF làm thẻ để ông có nhiệm vụ vào tham gia tổ chức lễ đón, hỗ trợ công tác truyền thông. "Tôi ở trên xe hỗ trợ truyền thông như các lần khác, tôi đã làm hết mình, bây giờ cổ vẫn đang khản tiếng" - ông Trung nói.

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku



Để người hâm mộ được chiêm ngưỡng những bàn thắng đẹp mắt của đội tuyển U23 Việt Nam, Học viện CLB bóng đá Hoàng anh Gia Lai đã lắp màn hình 10m2 tại Sân vận động Pleiku (tỉnh Gia Lai) để tiếp thêm sức mạnh chiến thắng cho đội nhà.


Chị Nguyễn Thị An (chủ tiệm tạp hóa, phường Hoa Lư, TP.Pleiku) chia sẻ: “Hôm nay, tôi quyết định đóng cửa hàng, nghỉ làm để dẫn gia đình đến Sân vận động Pleiku (Gia Lai) đón xem trận chung kết, cổ vũ cho đội tuyển U23 Việt Nam chiến thắng….”. Theo ghi nhận của PV tại Sân vận động HAGL đã có hàng trăm người mang trên mình chiếc áo màu cờ Tổ quốc để tham gia xem trận chung kết.

Ông Huỳnh Mau - Giám đốc điều hành CLB HAGL cho biết, khi xem trận đấu gặp U23 Qatar, cứ mỗi quả bóng vào lưới đối phương, ông bị các cầu thủ trong CLB cho tắm bia…

"Phải nói là quá hạnh phúc, xem mà tim muốn vỡ ra. Khi Quang Hải sút bóng gỡ hòa 2 - 2, tôi nghĩ khả năng chiến thắng của đội mình rất lớn vì đã có kinh nghiệm đá 11m ở trận trước. Cái hay, kịch tính của trận đấu là lúc nào mình cũng bị dẫn trước, thậm chí có bàn thua không thỏa mãn, bị trọng tài thiên vị mới thấy tinh thần chiến đấu ngoan cường của cầu thủ. Và cái hay của các cầu thủ hiện nay là không cãi, phản đối quyết liệt với trọng tài để nhận thẻ mà thể hiện bằng tinh thần quật cường. Việc liên tục chiến thắng các đội bóng lớn ở khu vực Trung Á khiến tên tuổi Việt Nam được nhiều người biết đến, đó là niềm tự hào lớn nhất”.

Hiện nay, tại Sân vận động Pleiku, các cá nhân, tổ chức đã phối hợp để thành lập một điểm cầu giúp cho người dân phố núi đón xem một trận đấu hoàn chỉnh với không khí sôi động nhất.

Chùm ảnh chúng tôi ghi nhận sức nóng tại sân vận động Pleiku:

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku






Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku



Để người hâm mộ được chiêm ngưỡng những bàn thắng đẹp mắt của đội tuyển U23 Việt Nam, Học viện CLB bóng đá Hoàng anh Gia Lai đã lắp màn hình 10m2 tại Sân vận động Pleiku (tỉnh Gia Lai) để tiếp thêm sức mạnh chiến thắng cho đội nhà.

Chị Nguyễn Thị An (chủ tiệm tạp hóa, phường Hoa Lư, TP.Pleiku) chia sẻ: “Hôm nay, tôi quyết định đóng cửa hàng, nghỉ làm để dẫn gia đình đến Sân vận động Pleiku (Gia Lai) đón xem trận chung kết, cổ vũ cho đội tuyển U23 Việt Nam chiến thắng….”. Theo ghi nhận của PV tại Sân vận động HAGL đã có hàng trăm người mang trên mình chiếc áo màu cờ Tổ quốc để tham gia xem trận chung kết.

Ông Huỳnh Mau - Giám đốc điều hành CLB HAGL cho biết, khi xem trận đấu gặp U23 Qatar, cứ mỗi quả bóng vào lưới đối phương, ông bị các cầu thủ trong CLB cho tắm bia…

"Phải nói là quá hạnh phúc, xem mà tim muốn vỡ ra. Khi Quang Hải sút bóng gỡ hòa 2 - 2, tôi nghĩ khả năng chiến thắng của đội mình rất lớn vì đã có kinh nghiệm đá 11m ở trận trước. Cái hay, kịch tính của trận đấu là lúc nào mình cũng bị dẫn trước, thậm chí có bàn thua không thỏa mãn, bị trọng tài thiên vị mới thấy tinh thần chiến đấu ngoan cường của cầu thủ. Và cái hay của các cầu thủ hiện nay là không cãi, phản đối quyết liệt với trọng tài để nhận thẻ mà thể hiện bằng tinh thần quật cường. Việc liên tục chiến thắng các đội bóng lớn ở khu vực Trung Á khiến tên tuổi Việt Nam được nhiều người biết đến, đó là niềm tự hào lớn nhất”.

Hiện nay, tại Sân vận động Pleiku, các cá nhân, tổ chức đã phối hợp để thành lập một điểm cầu giúp cho người dân phố núi đón xem một trận đấu hoàn chỉnh với không khí sôi động nhất.

Chùm ảnh PV ghi nhận sức nóng tại sân vận động Pleiku:

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku

Màu áo Tổ quốc “thiêu đốt” Sân vận động Pleiku