Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

NƯỚC MẮT NGÀY GẶP LẠI.....




Đêm ấy, trong bộ quân phục giải phóng, ông lái chiếc xe jeep chở ba nữ chiến sĩ biệt động, không khỏi hồi hộp rẽ vào cư xá nhân viên “Việt Nam Thương tín”, nơi ông biết rất rõ “có cái miếu thờ cạnh đường bên phải, có bụi tre nhỏ. Ngõ đối diện bên trái là đường vào cư xá”. Cái ngõ quen thuộc đến mức “dù đêm tối cũng nhận ra” nhưng những năm hoạt động trong lòng TP. Sài Gòn, nhiều lần ông đã cắn răng, nuốt lại nước mắt, quay mặt đi qua như không hề có người ông yêu thương đang ngồi bên khung cửa sổ, khắc khoải, cô độc dưới ánh đèn. Giờ đây, trong đêm 30-4 này, vị Chính ủy Lữ đoàn biệt động đặc công sau bao năm ẩn mình, kềm nén yêu thương đã gọi to tên con gái: “Nhồng ơi, Nhồng, ba đã về”.
“Ở đây nè! Anh về đó hả? Em biết mà, nghe gọi tên Nhồng, em biết chỉ có anh!”. Người sĩ quan tình báo quên sự có mặt của ba nữ chiến sĩ, dang tay ôm vợ vào lòng. Ông hôn vợ – nụ hôn nồng cháy sau gần 30 năm cách biệt. Bà như chết lặng trong hạnh phúc. Họ dường như không dám tin vào những gì đang hiện hữu. Cảm xúc ngày gặp mặt đã đi theo suốt cuộc đời ông sau này, rõ mồn một trong ký ức: “Phút giây ấy, tôi nhớ như in buổi tiễn biệt cạnh bụi chuối sau nhà, những cái hôn tràn nước mắt của đôi vợ chồng trẻ, những lời hứa hẹn, những ước mơ hạnh phúc trong ngày gặp lại. Sau gần 30 năm chiến đấu, đêm nay hạnh phúc đã đến thật sự trong vòng tay đây rồi mà cứ tưởng như một giấc mơ”. Nhưng không phải mơ, khi Nhồng – con gái ông xuất hiện. Nhồng thấy ba khỏe mạnh, oai phong, lẫm liệt trong bộ quân phục mừng quá, cũng quýnh quáng, nghẹn ngào như mẹ. Thay vì chạy đến bên cha, Nhồng đánh thức đứa bé đang ngủ: “Huyền, dậy! ông ngoại về kìa con!”.
Vô cùng ngạc nhiên, ông hỏi: “Nhồng, con đã có chồng, có con rồi đó hả? Con gái cưng của ba!” Giọng bà Ngọc Ảnh chìm trong nước mắt: “Anh đi đã 28 năm, con cũng đã 28 tuổi rồi. Tuổi đó lấy chồng, sinh con là phải rồi. Vậy mà anh trách nó!”. Ông ôm con gái vào và đứa cháu ngoại vào lòng, không kềm được nước mắt.
Lòng ông đau nhói "trải qua hai cuộc kháng chiến, khi đi vợ mới có chửa mấy tháng, nay toàn thắng trở về thì đứa con gái 28 tuổi đang ngồi trước mặt và đứa cháu ngoại 3 tuổi đang nằm trong lòng đây!”. Hạnh phúc là có thật và nước mắt đang chảy trên má ông, trên má người vợ, trên má con là có thật.
Bà nhìn sâu vào mắt ông: “Anh về với em vĩnh viễn rồi phải không?”
Bà lặng đi, khi nghe ông nói: “Chưa đâu em.....

Như Ngọc

0 nhận xét:

Đăng nhận xét