Thứ Tư, 4 tháng 11, 2020

TÀU NGẦM VÀ ANH ....

Gần 6 năm trước, cô sinh viên Hà Nội lần đầu được vào thăm đơn vị. Ngày đó, hình ảnh về tàu ngầm và những người lính trong lòng đại dương vẫn còn khá lạ lẫm với em. Thi thoảng chú kể về đơn vị, lần nào cũng không quên một câu: "Vợ lính Hải quân thiệt thòi nhiều lắm cháu ạ! nhất là vợ của những người thủy thủ tàu ngầm. Cháu nhớ viết về họ nhiều hơn nhé!". Trên chuyến bay rời Cam Ranh về Hà Nội, em đã viết những dòng đầu tiên về đơn vị mà em thương mến: "Em thầm hỏi về những chuyến ra khơi/ khi tàu anh ẩn mình vào xanh thẳm...". Gần 6 năm qua, ấn tượng về những người lính em gặp ở đây vẫn là sự chu đáo, lịch thiệp. Em hay nói với chú, vào đơn vị cháu cảm thấy rất yên tâm. Còn chú hay đùa "chỉ sợ cháu chê thủy thủ của chú".


Ngày đầu tiên gặp anh là cuối tháng 7 năm 2017, những ấn tượng đầu tiên về anh chẳng nhiều nhặn gì ngoài ý nghĩ: "đẹp trai thì đào hoa", mà đào hoa thì em muốn tránh xa rồi. 1 năm sau là ngày anh tốt nghiệp ra trường, lúc đó em mới nhớ tên anh vì anh là người ra cổng đón em vào học viện. Thế mà anh lại là người duy nhất trong nhóm bạn tốt nghiệp năm ấy không được em tặng hoa, em không biết anh cũng tốt nghiệp. Chúng mình chơi chung trong một nhóm bạn, nhưng chưa từng nói chuyện riêng. Mãi sau này khi anh nhận công tác về 189 được nửa năm mới có dịp nói chuyện nhiều hơn, ban đầu là vì công việc, dần dần không còn chuyện công việc thì lại tìm cớ nói chuyện, tìm cớ gặp nhau. Đến giờ em vẫn nghĩ nếu anh không về 189, mà là một đơn vị khác, có lẽ chúng mình vẫn chỉ là hai người bạn, hai con người đi lướt qua nhau trong cuộc đời mà chẳng bao giờ chạm vào nhau. Duyên do trời định, phận do người tạo. Và có lẽ 189 chính là duyên nợ của chúng mình.


Những ngày đầu anh hay lo sợ, liệu em yêu anh có phải vì anh là một người lính hay không? Không, em không yêu anh vì anh là một người lính, nhưng nếu anh đã chọn màu áo này, em sẽ thương anh hơn. Chàng trai của em không biết nói những lời ngọt ngào, không biết làm những điều màu mè, lãng mạn, thậm chí người ta còn chê anh "nhạt". Chàng trai ấy chỉ biết nắm tay em mỗi khi qua đường, trời nắng sẽ đi trước chắn nắng cho em, luôn nhắc em không phải sợ thấp hơn anh nhiều quá mà đi giày cao gót sẽ đau chân v.v...
Người ấy cũng chẳng bao giờ hứa trước một điều gì, nhưng đã nói là nhất định sẽ làm. Người ấy điềm tĩnh, nhường nhịn cái tính khó ở của em. Em cứ nghĩ mình đã trưởng thành lắm, cuối cùng lại trở thành một con mèo nhỏ khi ở cạnh anh hay mè nheo và làm nũng.
Người ấy cũng không giàu có, nhưng đã yêu thương em chân thành và tử tế. Em vẫn nhớ một hôm đột nhiên mấy cậu em trong nhóm nhắn tin chúc mừng, em chẳng hiểu gì cho tới khi biết thì ra mấy đứa nhóc này đã phát hiện chúng mình đang quen nhau. "Nếu anh chị quen nhau, em cũng mừng cho chị, vì anh ấy là một người tử tế". Câu nói đó khiến em cảm động lắm anh biết không? bởi vì em biết những cậu nhóc, những người anh, người bạn thực sự trân trọng em, ai cũng mong em sẽ hạnh phúc. Em ngưỡng mộ người có tài, nhưng nể trọng người có đạo đức. Tình yêu xuất phát từ những rung động, nhưng điều khiến một người con gái muốn ở lại, muốn đồng hành cùng anh lại chính là sự an toàn, là đạo đức, là cách đối nhân xử thế.
Chúng mình đã lỡ hẹn với nhau không biết bao nhiêu lần. Có khi chỉ còn cách nhau gần 2 giờ bay nữa thôi, nhưng căn cước đã quá hạn 5 ngày, em không được bay. Ngồi ở sân bay gọi cho anh khóc thút thít, anh bảo: "Thỏ ngoan khóc nốt rồi về nhà, tết mình lại gặp nhau". Tết anh sang nhà xin phép bố mẹ em cho hai đứa quen nhau, tới lúc đó vẫn gọi "cậu"-"tớ". Mẹ bảo chưa thấy ai "hâm" như hai đứa này.
Năm 2020 bắt đầu bằng dịch Covid-19, chúng mình lỡ hẹn thêm hai chuyến bay. Mỗi ngày thức dậy em đều cầu nguyện cuộc sống được trở lại bình thường. Xa nhau nửa năm mới được gặp, nhưng anh chỉ về hai ngày anh lại đi. Mỗi năm, hình như số lần gặp nhau không đủ 10 đầu ngón tay. Em hay đùa: "sau này nghỉ hưu rồi ngày nào anh cũng được ăn cơm em nấu, không phải ước nữa."
Cũng có thời gian chúng mình tạm dừng lại, cho nhau thời gian suy nghĩ trước một quyết định quan trọng trong cuộc đời. Tiếp tục đi cùng nhau là lựa chọn con đường nhiều khó khăn nhất, khi cưới rồi vẫn ở xa nhau. Nhưng những con người sống tình cảm và nặng lòng, từng đi qua nỗi buồn, từng đi qua tổn thương như chúng ta mới hiểu rằng gặp được người để mình yêu thương và mở lòng thêm một lần nữa mới là điều khó khăn nhất. Em chẳng nỡ lòng nào trở thành người khiến anh đau lòng, và anh cũng vậy.
Anh cao lớn còn em lại nhỏ bé. Có lần em hỏi: "nếu sau này có người nói em không xứng với anh, em không xinh đẹp, cũng chẳng cao ráo gì, anh sẽ làm thế nào? anh có bảo vệ được em trước những lời nói đó không?". Anh cười: "quan trọng ở cái đầu và đạo đức, ngoại hình với anh không quan trọng". Và anh đã chứng minh được điều đó. Tình yêu của chúng mình thầm lặng, được vun đắp bởi hai bên gia đình, những người bạn thân thiết nhất và đơn vị. Có cô bạn từng bảo: "mong sau này chị được gả vào một gia đình hạnh phúc, vì chị sinh ra trong gia đình hạnh phúc, lớn lên bằng tình yêu thương, nếu rơi vào một nơi suốt ngày cãi vã và lạnh nhạt, chắc chị sẽ không chịu nổi đâu". Gia đình anh sống tình cảm và yêu thương em, có lẽ đó là sự an ủi lớn nhất với em khi ở xa chồng.
Chẳng mong những điều lớn lao, chỉ mong cuộc sống sau này dù còn nhiều khó khăn, nhiều thay đổi nhưng chúng ta vẫn có thể dịu dàng và tử tế với nhau như ngày đầu. Chào tháng 11 - tháng của chúng mình. Mong đất trời sẽ hiền hòa hơn, để đồng bào đỡ khổ, để đồng đội của anh đỡ vất vả, và để em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong đời anh.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét