Thứ Ba, 4 tháng 5, 2021

NHỮNG DÒNG CHẢY CỦA QUAY VỀ!

Một nền "văn minh đế quốc" thì cần những dòng chảy của ra đi, đi càng xa thì càng tốt; đi để bành trướng, để vơ vét, để chiếm đoạt, để khẳng định vị trí bá chủ, để mở rộng, khai sáng "văn minh”!? Ngược lại, một "dân tộc tính" thì lại cần những dòng chảy của quay về, sự hội tụ của dân tộc mới chính là sự phồn thịnh của đất nước. Đó là quy luật mang tính tất yếu đã được minh chứng bằng những sự kiện to nhỏ của lịch sử nhân loại qua hàng nghìn năm nay.


Trong cuốn tư duy nhanh chậm mà tôi từng đọc được khi nói về tính cách và sự hội tụ của người Do Thái có đoạn viết rằng: "Dân tộc Do Thái bị tan vỡ, loạn lạc, thậm chí bị truy bức, diệt chủng qua hàng nghìn năm" nhưng bằng cách nào đó họ vẫn cứ hội tụ với nhau để trường tồn. Lạ thay, họ lại là một dân tộc thông minh và thành công nhất thế giới, nó được minh chứng bởi một nhà nước ISRAEL nhỏ cứ sừng sửng, ngạo nghễ cả một góc trời Trung Đông (hơi ngoa chút nhưng đúng có lẽ!).
Dân tộc Việt, một dân tộc quật cường: Vả nhau với Tàu cả ngàn năm, có thắng có thua, nhưng chưa bao giờ bị đồng hóa, hán hóa. Dân tộc nhỏ bé ấy cũng đã đá đít phát xít Nhật lùn, đấm đế quốc Pháp sấp mặt, lên trỏ Mỹ ngụy vỡ mật, bổ nhào chạy mất dép. Dân tộc ấy anh hùng, hào kiệt đời nào cũng có, lớp trước ngã xuống lớp sau cứ kế tiếp nhau mà đứng lên hơn bốn ngàn năm nay là thế. Có lẽ, nếu nói đến dân tộc tính: Thông minh, sáng tạo, đoàn kết, gan dạ, bất khuất... thì người Việt nhận số 3 thì ít dân tộc khác dám nhận số 1, 2. Nhưng đó là trong thời chiến, còn thời bình thì sự: "Xảo trá, tự ti, gen tị, ích kỷ..." nếu đứng số 2 méo có dân tộc nào sếp 1, nói thế nhiều anh em sẽ tự ái nhảy bổ vào chửi cho mà xem, nhưng kệ. he he. Đấy cũng là nguyên nhân tại sao chúng ta vẫn bị chia rẽ, sự bất đồng quan điểm chính trị, xã hội rồi cùng nhau kéo tụt bước phát triển của cả dân tộc đấy các bạn!
Hẳn trong chúng ta, mỗi con dân "chân chính" (loại bọn tự nhục qua một bên) của đất nước này ai ai cũng mong muốn đất nước mình phát triển, giàu có, sừng sững, ngạo nghễ dù không được một góc trời Thế giới, thì cũng là một góc trời Châu Á, hoặc chí ít cũng là nửa bầu trời Đông Nam Á. Nhưng dường như chúng ta không chịu tạo dòng chảy hội tụ mà luôn làm ngược lại, tạo dòng chảy của ra đi.
"Chúng ta" chê nền giáo dục trong nước tồi tệ rồi lại đua nhau đưa con em ra nước ngoài để học mà không chịu nghĩ cách để mang nền giáo dục tốt nhất của thế giới hội tụ về đây. Chúng ta chán nản nền y học nước nhà rồi cũng không quyết liệt để kéo nền y học tốt nhất của nhân loại hội tụ về. Chúng ta mỉa mai kỹ thuật - công nghệ trong nước lạc lậu rồi cũng chung sống với nó hơn là đưa kỹ thuật – công nghệ hiện đại về, thậm chí còn giúp thế giới dọn dẹp bãi rác thừa thải của nhân loại.
Nhân tài, kẻ sĩ, nhà khoa học, nhà kinh doanh… của nước ta không thiếu nhưng chưa hội tụ để quay về, thậm chí còn chạy theo dòng chảy của ra đi ngày càng khốc liệt. Chúng ta cần nhiều hơn những A Vượng, Chị Thảo... của Việt Nam khi trở về góp phần xây dựng đất nước. Nhưng giới nhiều người cho mình "giỏi" thì lại càng muốn ra đi để tìm một chân trời mới, họ không trở mặt để chửi bới chính quyền, đất nước này, chửi dân tộc này đã là may mắn lắm rồi! Cho nên, đất nước muốn ngạo nghễ thì dân tộc Việt phải hội tụ được như dân tộc Do Thái.
Chúng ta trách cơ chế, thể chế, tài lực, điều kiện không đảm bảo để cho họ quay về. Nói như vậy thì không khác gì câu chuyện lòng vòng CON GÀ VÀ QUẢ TRỨNG cái nào có trước? Họ phải quay về để chung tay thay đổi cơ chế, thể chế, gia tăng tài lực, điều kiện hay phải tạo sẵn mọi thứ để rước họ quay về? Nếu đã có sẵn mọi thứ thì họ sẽ chứng tỏ bản tĩnh và tài năng bằng cách nào đây? Mọi thứ đều là vô cùng và chỉ có một chân lý ĐẤT NƯỚC MUỐN TỒN TẠI THÌ DÂN TỘC PHẢI HỘI TỤ.
Hội tụ dân tộc, trở về Tổ quốc, quê hương, đất mẹ là chuyện tất yếu phải xảy ra, cho dù họ có ra đi, họ có chửi bới, họ có trăn trở, họ có bất mãn đến cỡ nào đi chăng nữa, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nơi chốn của họ là ở đây thì họ có đi đâu rồi họ cũng sẽ quay về, Việt Nam khao khát họ như cha mẹ nhớ con cũng như họ khao khát Việt Nam như đứa con "bất hiếu" mong hối cải nhớ cha mẹ.
Chúng ta tự hỏi có tiếc không khi 2/17 quán quân về nước? Tiếc chứ, nhưng đek có quán quân thì một Việt Nam vẫn sẽ hùng cường và đất nước này sớm thôi sẽ là anh Cả, anh Hai của Đông Nam Á mà thôi. Chúng ta và hiện tại có thể còn thiếu đi sự giàu có nhưng đừng thiếu tri thức, niềm tin và sự khát khao, hy vọng vào tương lai tươi sáng hơn.
Xin lỗi nhà thơ Đồng Đức Bốn, xin phép "nhại" lại 4 câu thơ của ông:
Nhuộm "hồng" năm tháng tuổi thơ
Lớn "khôn" danh lợi vết "nhơ" giữ trời!
Trở về quê mẹ ta thôi
Lỡ mai chết xuống - nấm mồ không quê!
Đạo Sỹ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét