Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2021

NHÌN MYANMAR ĐỂ THẤY CHÚNG TA VINH HẠNH LÀ CÔNG DÂN VIỆT NAM!

Lịch sử đất nước Myanmar rất oai hùng trong quá khứ khi họ từng đánh bại cả người Xiêm La và nhà Thanh. Vua Hsinbyushin và vị tướng lừng danh Maha Thiha Thura đã từng 4 lần khuất phục quân đội nhà Thanh, thắng cả quân lục doanh lẫn cả Bát Kỳ Mãn Châu, buộc Càn Long phải từ bỏ ý đồ xâm lược Miến Điện. Nếu không có cuộc chiến đó thì có lẽ giờ đây 1/2 diện tích Đông Nam Á thuộc về họ, lãnh thổ Miến Điện gồm cả Chân Lạp, Thái Lan và Lào ngày nay, phía Bắc đến tận bờ Đông sông Ấn và một phần của Vân Nam, Trung Quốc ngày nay. Chỉ cần 5 tháng tấn công, người Miến Điện đã duyệt binh tại kinh đô của vương quốc Ayuthaya (tiền thân Thái Lan). Chính cuộc xâm lược của nhà Thanh đã vô tình giúp Xiêm La trỗi dậy và lấy lại được lãnh thổ, vì quân Miến Điện phải rút khỏi đất Xiêm để về phòng thủ đất nước.


Lịch sử oai hùng là thế, vậy nhưng hiện nay lại trở thành một trong những đất nước nghèo nhất Đông Nam Á, có nhiều nguyên nhân nhưng nguyên nhân chính là:
Thứ nhất, một quốc gia có 54 triệu dân nhưng lại có đến 92 đảng phái chính trị khác nhau. Tranh giành, đấu đá, xâu xé lẫn nhau suốt những năm qua. Cái này thì đặc biệt giống VNCH trước 1975. Quân đội VNCH đảo chính, chính lý hơn 10 cuộc chỉ trong vòng 20 năm tồn tại dưới tấm áo của Hoa Kỳ.
Thứ hai, phi chính trị hoá lực lượng vũ trang, đặc biệt là quân đội. Quân đội Myanmar có tiếng nói trọng lượng ở đất nước họ, thế nhưng lại không thuộc quyền kiểm soát của bất kỳ một tổ chức nào. Không có chính đảng đủ sức lãnh đạo họ kiểu như Đảng cộng sản Việt Nam lãnh đạo Quân đội nhân dân Việt Nam.
Thứ ba, phụ thuộc vào nước ngoài, nền kinh tế Myanmar như bong bóng xà phòng, dễ vỡ khi không có Trung Quốc và một vài nước phương Tây. Chính phủ vừa bị lật đổ dù luôn đặt ra mục tiêu "dân chủ, nhân quyền", "xoá độc tài" nhưng thực chất lại là sản phẩm do Mỹ và phương tây tạo ra. Bà Suu Kyi từng lưu vong ở phương Tây nhiều năm và được chính những người da trắng đưa về Myanmar, sau khi gây áp lực lên quân đội nước này.
Nội chiến sẽ xảy ra nếu Mỹ và phương Tây đưa quân đội đến Myanmar để giúp chính phủ lật lại thế cờ. Thế nhưng trường hợp này rất khó xảy ra, vì Myanmar là nước láng giềng của Trung Quốc, có mối quan hệ thân tàu. Vậy nên, người Trung Quốc chắc chắn sẽ không ngồi yên để Mỹ và phương tây tự tung tự tác. Khi đó có nhiều khả năng là Trung Quốc cũng sẽ tham chiến và đứng về phía quân đội để chống lại chiến dịch "mùa xuân Myanmar" của Mỹ. Với lợi thế là quốc gia láng giềng, rõ ràng là nước gần sẽ dập được lửa gần còn Mỹ và phương tây thì nước xa không thể cứu lửa. Cuộc chiến theo kiểu đó thì còn lâu Hoa Kỳ và phương tây mới thắng.
Chưa kể là quân đội Myanmar cũng không phải dạng vừa. Địa hình nước này cũng không giống Trung Đông sa mạc, nơi mà vũ khí công nghệ cao của Mỹ, phương tây phát huy hết ưu điểm, dễ dàng chiến thắng. Có thể căng thẳng sẽ được giải quyết trong thời gian tới, khi mà các bên đạt được thoả thuận về việc tổ chức bầu cử lại, tìm tiếng nói chung và đứng ra thành lập được một chính phủ mới. Nhìn Myanmar để thấy chúng ta may mắn, vinh dự k

0 nhận xét:

Đăng nhận xét